Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 419

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:31:18
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không tâm trạng ăn nữa, sư chắc chắn , sẽ .

Sư phụ , sư cũng !

Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, Tô Mặc thức ăn bàn, thịt nướng.

Nàng chút kinh ngạc xung quanh, lạ một xiên thịt xuất hiện mặt nàng, đó là một khuôn mặt tuấn tú tươi .

“Sư ! Sư !” Tô Mặc vui mừng nhảy dựng lên, giống như một con khỉ quàng tay qua cổ Trần Thiếu Khanh, hai chân đặt ở hai bên hông .

Trần Thiếu Khanh đề phòng, suýt nữa nàng kéo ngã, may mà công lực thâm hậu, nhanh chóng vững, đặt xiên thịt lên bàn, hai tay vòng qua eo Tô Mặc, mặc cho nàng biến thành con khỉ treo , nàng bằng ánh mắt cưng chiều: “Có là nhớ ?”

Tô Mặc mặt đỏ lên, lên tiếng, chỉ áp cái đầu lông xù n.g.ự.c Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh yêu thương nâng khuôn mặt ửng hồng của nàng lên: “Sao mà thừa nhận nhớ khó thế? Nói mau, nhớ ?”

“Ừ! Nhớ!” Giọng Tô Mặc nhẹ, như tiếng muỗi vo ve.

Rõ ràng Trần Thiếu Khanh hài lòng, ôm hai chân Tô Mặc, dùng sức nâng nàng lên cao: “Nói to lên, dạo tai , nhỏ thấy.”

Hắn Tô Mặc với vẻ mặt xa, đôi mắt hút hồn ép Tô Mặc thừa nhận : “Nhớ! Sư , nhớ lắm! Thực sự nhớ lắm, còn lo , theo cha hờ của .”

“Không thể nào, đời , ai quan trọng hơn , Mặc Mặc ở thì Trần Thiếu Khanh ở đó, đời đừng hòng thoát khỏi .”

Trần Thiếu Khanh xong thì nhẹ nhàng mổ một cái lên trán nàng, mặt Tô Mặc càng đỏ hơn.

“Mặc Mặc, từ Nhạn Sơn Quan nướng thịt xiên cho , mau ăn .” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc đặt nàng lên ghế, đó cầm một xiên thịt đưa miệng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-419.html.]

Tô Mặc há miệng cắn một miếng: “Oa, thơm quá!”

Không ngờ ở thời cổ đại thiếu gia vị như mà cũng thể nướng thịt xiên ngon như .

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư , sư phụ , ông còn đưa Tô Côn và Tô Lâm cùng.” Tô Mặc nhai kể cho sư chuyện xảy .

“Ồ?” Trần Thiếu Khanh chút ngoài ý , chẳng lẽ sư phụ nhanh chóng khôi phục công lực như , tìm đường về ?

Sư phụ như gió như của họ, thật khiến khó hiểu.

Sư phụ gì, họ đều thấy lạ, cũng thấy kỳ quái.

Hắn đục thủng trời, hai họ cũng hai lời, chỉ âm thầm giúp sư phụ vá là xong.

“Mặc Mặc, chẳng trách những nữ nhân bên ngoài bàn tán chuyện , còn dùng chuyện để uy h.i.ế.p lão Lý đòi một con lạc đà.” Trần Thiếu Khanh cũng xuống bên cạnh Tô Mặc, dùng đũa gắp thức ăn bỏ đĩa nàng.

“Mơ tưởng! Tự tự chịu! Sư , bọn họ đang tự tìm đường chết, bọn họ uy h.i.ế.p thị vệ? Không tự tìm đường c.h.ế.t thì là gì?”

Tô Mặc nhét thức ăn miệng, hai má phồng lên, rõ.

“Mặc Mặc, đừng để ý đến bọn họ, chúng ăn cơm , xem dạo gầy nhiều .” Trần Thiếu Khanh xong thì đưa tay véo má phúng phính của Tô Mặc.

“Đó là vì nhớ sư .” Tô Mặc ngẩng đầu thật.

Vừa thấy thức ăn cảm giác thèm ăn, bây giờ nàng ăn ngon, xem tác dụng giúp ăn ngon.

Loading...