Tô phu nhân ôm ngực, cảm thấy khó thở, Tô Bân ngừng xoa bóp lưng cho bà: “Nương là dừng nghỉ một lát?”
“Không , xuống thấy khó chịu hơn, tim như nhảy ngoài.”
Tô phu nhân cố nhịn thoải mái .
“Nhất định là bệnh tim của tái phát , nhiều năm nay tái phát, lẽ quá mệt mỏi nên tái phát.” Tô Bân đoán.
Tô phu nhân gật đầu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, bà đổ mồ hôi như mưa, lâu quần áo ướt đẫm.
Mỗi bước lạc đà , tim Tô phu nhân đau một cái, còn đến tối mới đến Đinh Đào, bà còn thể kiên trì bao lâu nữa.
Trong sa mạc , ở thêm một lúc sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm, bà vì mà chậm trễ .
Vì bà vẫn lên tiếng nhưng bây giờ bà cảm thấy thực sự thể kiên trì nữa : “Mặc Mặc, nương khó chịu quá, thực sự khó chịu quá.”
Bà đau đến mức nhắm mắt , lẩm bẩm .
“Nương gì ?”
Tô Bân rõ nhưng Tô Mặc vẫn luôn đoàn thì rõ mồn một.
Nàng khỏi sửng sốt, ngờ Tô phu nhân còn vấn đề về tim.
Chậc! Sao trong sách đề cập đến, mà cả ký ức của nguyên chủ cũng ?
Không ! Phải nghĩ cách để đoàn dừng , nếu Tô phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc nhảy gian, lấy cái lồng nhốt sói đầu đàn, nàng rút d.a.o găm đ.â.m m.ô.n.g con sói đầu đàn, sói đầu đàn đau đớn kêu lên một tiếng “À ú.”
Tiếng kêu thảm thiết rùng rợn, lão Lý và những khác đều rõ mồn một.
“Lý thị vệ, hình như là tiếng sói kêu.” Một thị vệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-459.html.]
“Có vẻ như ở phía chúng , nhanh chóng rời khỏi đây.” Lão Lý cẩn thận phân biệt vị trí phát tiếng kêu.
“À ú!” Lại một tiếng nữa.
“Ở phía .” Mọi đều rõ.
Lão Lý xám xịt mặt mày, chuyện lo lắng nhất xảy , đúng là sợ gì đến nấy.
“Mọi dừng , đừng nữa.” Lão Lý vẫy tay .
Phía sói, đương nhiên thể hấp tấp tiếp .
Đoàn cuối cùng cũng dừng , Tô Bân đỡ Tô phu nhân xuống khỏi lạc đà.
Vừa xuống đất, Tô phu nhân vật , thở yếu ớt: “Ta mệt quá, ngủ một lát.”
Nói xong liền nhắm mắt .
Tô Bân vội vàng bảo im lặng, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mẫu .
Tô Bân dắt lạc đà đến, để Tô phu nhân bóng lạc đà, như sẽ mát hơn một chút.
Tô gia cũng mệt , tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc ẩn vội vàng chạy đến, nhét một viên thuốc trợ tim nhanh miệng Tô phu nhân: “Nương ngậm viên thuốc lưỡi.”
Tô phu nhân mở mắt, chỉ ngoan ngoãn há miệng, bà giọng của Tô Mặc, là nữ nhi đến: “Mặc Mặc là con ?”
Tô Mặc một tiếng: “Nương nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa con sẽ mang thuốc đến cho .”
Nói xong liền biến mất gian.
Nàng đến phòng thí nghiệm y tế của bọn họ, ở đây thuốc đặc trị bệnh tim, thể nhanh chóng thông mạch máu, tan các mảng m.á.u đông tắc nghẽn, đây là loại thuốc mà đây nàng cùng sư và sư phụ cùng nghiên cứu.
Tô Mặc nhanh chóng lấy giá thuốc xuống, nàng lấy một lọ nguyên bên Tô phu nhân: “Nương, cầm lấy lọ thuốc , thể chữa bệnh tim của , hãy uống trộm, đừng để khác thấy.”