Trong nhà riêng của nha môn huyện Nhữ Dương.
Lúc Tả Chính đang bận rộn trong nhà riêng.
Ban ngày tìm mấy vị hương , tùy tiện bịa đặt một lý do tống tiền bọn họ mấy trăm lượng bạc, vội vàng mua ít đồ đạc, sắp xếp nội trạch cho đàng hoàng, phu nhân của sắp về , thể thấp thỏm lo âu .
Nếu nữ nhân lợi hại là cọp cái thì phu nhân của chính là xoa cái, sư tử cái.
Nhớ đến nàng , Tả Chính đều sẽ gặp ác mộng nhưng thể rời xa nàng , ai bảo nàng một ca ca quan lớn ở kinh thành chứ.
Hắn thể quan ở nơi gần kinh thành như , phần lớn là nhờ cữu chiếu cố.
Mắng thì cứ mắng, đánh cũng , dù cũng quen .
Hắn chuyện trộm cắp trong phủ sớm muộn gì cũng bại lộ nhưng thể che giấu một ngày là một ngày.
“Nhanh lên! Cái ghế để ở đây, cái bàn để bên ...” Tả Chính đích sắp xếp, cố gắng bày biện giống như đây.
Mãi đến canh hai mới tạm .
Tả Chính mệt mỏi đau lưng nhức mỏi, trong lòng sớm chửi tên trộm c.h.ế.t tiệt một ngàn tám trăm .
nghĩ , chuyện đúng, loại trộm nào thể trong một đêm chuyển nhiều đồ đạc trong phủ như , mà một chút động tĩnh nào?
Đây là chuyện mà thường thể .
Thu hồi suy nghĩ, Tả Chính xoa xoa cái lưng đau nhức, bảo hầu tắt đèn, lên chiếc giường lớn mới mua của .
Cửa đóng , hầu ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửa mở , .
Tả Chính mệt mỏi cả ngày sớm ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-65.html.]
Một con d.a.o găm lạnh lẽo đ.â.m cổ , giật bật dậy.
“Đừng nhúc nhích! Ta hỏi ngươi đáp.” Người tới bịt mặt, giọng lạnh lùng chút ấm áp.
“Vâng! Vâng! Được!” Tả Chính sợ đến run rẩy cả , suýt nữa thì tè quần.
“Trần Thiếu Khanh c.h.ế.t như thế nào?”
“Trần... Trần Thiếu... Khanh?” Tả Chính nhanh chóng lục trí nhớ, đang tìm kiếm ký ức về .
Thấy ánh mắt láo liên, con d.a.o găm tiến cổ thêm một chút, thấy m.á.u chảy .
Đau đớn, Tả Chính đột nhiên nhớ , chẳng lẽ đây là tên tù nhân đầu độc hôm đó?
“Hắn... c.h.ế.t vì bệnh cấp tính.” Hắn lắp bắp , giọng chút yếu ớt.
“Thật ?” Người tới sự do dự trong mắt , liền tiến thêm một bước.
Da thịt cắt, Tả Chính sợ đến trợn mắt, suýt nữa thì c.h.ế.t ngất.
“Hắn... đầu độc chết.” Vừa dứt lời, cảm thấy quần nóng lên, cuối cùng tè quần.
“Nói!” Người tới buông con d.a.o găm , Tả Chính thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy đùi đau dữ dội, cúi đầu xuống thì con d.a.o găm cắm sâu chân .
Hắn kêu lên nhưng ánh mắt chạm một đôi mắt lạnh như băng, chỉ thể nghiến răng chịu đựng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
“Nói!” Người tới quát lớn.
“Ta! Ta ...” Tả Chính cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lắp bắp kể chuyện ngày hôm đó.
“Chỉ thôi ?” Người mặc đồ đen hỏi.
“Chỉ thôi nhưng đây đều là do ngục , cụ thể xử lý t.h.i t.h.ể như thế nào, chôn ở , rõ nhất, ngươi thể hỏi , tìm chôn cất thi thể.” Tả Chính hết những gì , chút giấu giếm.