Đám sơn tặc ở phía thấy thì “Ha ha.” lớn.
Những lời tục tĩu, bậy bạ ngừng truyền đến.
“Này, kìa, là nữ nhân mà đại ca của chúng để mắt tới .”
“Sao ? Ngươi cũng chơi đùa ?”
“Sao ...” Tử Thần những lời khỏi nheo mắt , đôi mắt đào hoa dần lộ sát khí.
Được ! Muốn chết, thì thành cho ngươi!
Tô Mặc vẫn luôn theo đội ngũ, khỏi tên sơn tặc đó bằng ánh mắt thương hại: “Huynh đài , tự cầu phúc , hy vọng ngươi thể giữ thây.”
Tên sơn tặc đó chỉ suông, mà còn bắt đầu hành động.
Hắn lén tăng tốc bước chân đến lưng Tử Thần, đó cố tình trượt chân, cả ngã về phía nàng.
Tử Thần nghiêng một cái, dễ dàng né tránh, tên sơn tặc ngã hụt, loạng choạng vài bước mới vững.
Hắn dâm đãng, liếc những tên đồng bọn đang chuẩn hóng chuyện phía , nhướng mày: “Ồ, đúng là cay thật nhưng mà thích.”
“Thích thì đây.” Tử Thần cong môi, liếc một cái đầy quyến rũ.
Tên sơn tặc suýt nữa thì ngã gục, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, dục vọng dâng cao.
“Tâm can , đợi tối nay, sẽ cho nàng thỏa thích.” Tên sơn tặc đám thị vệ theo phía , đè nén dục vọng trong lòng thì thầm với Tử Thần, đó trở đội ngũ phía .
Lúc , Trần Yên Vũ nhận tên sơn tặc chuyện với Tử Thần, trong lòng nàng nở hoa, cố ý với những khác trong Yên Vũ lâu: “Tử Thần thật may mắn, phía để mắt tới, tối nay chắc sẽ hưởng lạc, đừng quá hâm mộ nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-86.html.]
“Thật ?” Những cô nương khác trong Yên Vũ lâu xong đều sáng mắt lên, ả hồ ly hại cuối cùng cũng chịu quả báo, họ thể vui?
“Mọi xem náo nhiệt ?” Trần Yên Vũ nhẹ giọng hỏi họ.
“Tất nhiên , tiểu hồ ly sớm muộn gì cũng trị.”
“ , chúng đều ả hại thảm.”
Mọi lập tức phụ họa.
“Vậy thì...” Trần Yên Vũ thì thầm với họ vài câu, liên tục gật đầu tán thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mặc ẩn bên cạnh họ, rõ từng lời họ thì thầm.
Nàng thực sự nhắc nhở họ, sống ?
Tại tìm chết?
Chết tay sư phụ nàng sẽ thảm, thảm!
Đáng tiếc, Tô Mặc ngăn cản , cũng ngăn cản, tìm c.h.ế.t là quyền tự do của khác, nàng dựa mà can thiệp?
Trần Yên Vũ thấy định, ả cố tình chậm rãi về phía đội ngũ, đưa ngón tay ngoắc ngoắc với tên sơn tặc quấy rối Tử Thần, tên sơn tặc hớn hở chạy tới: “Sao ? Ngươi cũng thoải mái ?”
“Cút, lão nương đây đến giúp ngươi.” Trần Yên Vũ mắng một câu, hạ giọng : “Tiểu , mắt đấy, nàng là cô nương duy nhất khai bao trong Yên Vũ lâu của chúng , ngươi thật phúc.”
“Thật ?” Tên sơn tặc trợn tròn mắt, vẻ mặt tin: “Tỷ lừa chứ, tuyệt sắc như mà vẫn khai bao, ôi! Nếu nếm thử, c.h.ế.t cũng cam lòng.” Hắn hớn hở .
“Tỷ đến đây để giúp ngươi, chỉ cần ngươi theo lời tỷ , tối nay, đảm bảo ngươi sẽ như ý nhưng tỷ bao giờ giúp công, ...” Trần Yên Vũ xoa xoa ngón tay.