Chờ Diệp Kiều đột phát Trúc Cơ xong, nàng thể cảm nhận thức hải mở rộng gấp đôi, ngừng khuếch đại. Chưa kịp cảm thụ lợi ích khi thức hải mở rộng, đột nhiên một bóng dáng hồng nhạt xuất hiện mặt nàng.
Sau khi Diệp Kiều điều chỉnh thở, mới mở mắt, đột ngột đối mặt với khuôn mặt to lớn của Vân Thước. Nàng oa một tiếng: “Có quỷ!”
Thần sắc Vân Thước cứng , định nắm lấy ống tay áo Diệp Kiều thì đá văng .
Tiết Dư che chắn mặt Diệp Kiều. Hắn gì, nhưng khi thấy tiếng hét thất thanh của Diệp Kiều, cảm thấy tiểu sư Nguyệt Thanh tông vấn đề.
Vân Thước văng , cắn cắn môi. Cuối cùng vì cam lòng, nàng đau khổ cầu xin: “Có thể cho một gốc Thanh Tâm thảo ?”
“Nhị sư tỷ hẳn là mà ? Muội linh căn trời sinh khiếm khuyết. Giờ còn thiếu một gốc linh thực thuốc.”
Tô Đục yêu quý mà khom lưng uốn gối như thế, đau lòng thôi: “ , Nhị sư tỷ, tỷ nhiều như , tặng tiểu sư một gốc thì ?”
Diệp Kiều còn kịp đáp trả, khóe môi Minh Huyền khẽ cong lên, bắt đầu phun nọc độc: “Ai là Nhị sư tỷ của các ngươi ? Đây là tiểu sư của chúng .”
“Tặng cho các ngươi? Dựa ? Bằng cái mặt to của tiểu sư các ngươi ư?”
“'Tặng một gốc thì '? Nói ha.”
Minh Huyền hếch cằm, khóe môi cũng nhếch lên khinh bỉ, bày bộ dáng coi thường, thèm để mắt tới, khiến Tô Đục tức đến mức ngã ngửa.
“Chúc mừng đột phá Trúc Cơ, tiểu sư .” Tiết Dư để ý đến vở kịch khôi hài . Hắn ném Cố Linh đan cho nàng: “Chúng cần về .”
Đồng thời cũng đang âm thầm nghĩ thầm, nên ít giao tiếp với đám truyền bình thường của Nguyệt Thanh tông thì hơn.
Đặc biệt là vị truyền tên Vân Thước .
“Các ngươi đừng đắc ý quá sớm.” Sắc mặt Tống Hàn Thanh trở nên âm trầm, thấy bốn mặt nể mặt , lạnh lùng buông lời đe dọa: “Chờ đến đại bỉ xem.”
Bốn họ thèm đầu .
Minh Huyền: “Chậc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-19-2-dieu-nay-qua-thuc-con-kho-chiu-hon-ca-viec-giet-nang-ta.html.]
Mộc Trọng Hi: “Phì.”
Tiết Dư: “À.”
Diệp Kiều: “Ai thèm quan tâm ngươi chứ.”
Mặt Tống Hàn Thanh dần dần trở nên vặn vẹo: “…”
Tô Đục bóng dáng Diệp Kiều rời thì tâm trạng khó tả.
“Quan hệ giữa tỷ và Tiết Dư sư ?” Vân Thước đó, đột nhiên khẽ mở miệng.
Không vì , thấy cảnh Tiết Dư và những che chở Diệp Kiều, trong lòng nàng khó chịu.
Cứ như thể vận mệnh chú định… những thứ vốn nên thuộc về , Diệp Kiều cướp .
“Trong tám đại gia tộc, nhi tử phu nhân Tiết gia, Tiết sư thể luyện chế một đan dược giúp khác nhanh chóng đột phá.”
Con đường tu tiên chú trọng từng bước vững chắc. Đột phá Trúc Cơ bằng đan dược tuy nhanh, nhưng tác dụng phụ nặng. Nói trắng là chỉ cái vẻ ngoài, ở cùng cảnh giới, chỉ cần một kiếm là thể đánh bay.
Tô Đục chần chờ vài giây: “Ý là, Nhị sư tỷ dựa đan dược để nâng tu vi lên ?”
Diệp Kiều và ba bọn họ lớn lên cùng . Từ nhỏ, Nhị sư tỷ tính cách chân thật nhất, nhưng từ khi trở về từ Ma Uyên, nàng đổi.
Tô Đục thể đó là cảm xúc gì, chỉ âm thầm oán trách nàng, chẳng chỉ là Phù Du thảo thôi ? Vậy mà vì chuyện mà giận dỗi xuống núi.
“ .” Vân Thước miễn cưỡng mỉm : “Dù … Trước đây Nhị sư tỷ kẹt ở Luyện Khí tam trọng nhiều năm như , thể chỉ trong mấy tháng đột phá Trúc Cơ cơ chứ.”
Muốn ai kinh ngạc hơn Tô Đục thì hẳn là Vân Thước.
Nhị sư tỷ chất phác và cảm giác tồn tại đó, thể là mắt ?
Không chỉ đột phá Trúc Cơ sớm hơn nàng , mà còn trở thành truyền với phận thua kém nàng .
Điều quả thực còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c nàng .