Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90] - Chương 119: Tai nạn xe cộ

Cập nhật lúc: 2025-12-11 07:18:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm giác buồn nôn dâng lên, Ôn Nguyệt vội đẩy tay vệ sĩ , loạng choạng bước xuống xe, đến ven đường bệt xuống, nôn khan một trận.

Cô nôn hồi lâu, đến khi Trần Kiến Bình đưa cho chai nước khoáng mở nắp, cô ngửa cổ uống hơn nửa chai mới thấy dễ chịu hơn chút.

Trong đầu cô, Hệ thống chẳng hề hấn gì, ngược còn đang lên án Ôn Nguyệt phạm quy. Nó bảo các thủ đoạn bảo mệnh chỉ dùng cho cá nhân cô. Ôn Nguyệt chẳng còn kiên nhẫn , cô gắt lên: [Câm miệng! Nếu thủ đoạn bảo mệnh chỉ dùng cho mỗi , thì mi kích hoạt thành công lên cả cái xe ? Ta bắt mi bồi thường là may , liệu hồn mà im như thóc !]

Trút giận xong, Ôn Nguyệt thở dài một , bò dậy khỏi mặt đất ngẩng lên Trần Kiến Bình - hồn từ sớm - hỏi: "Người ?"

"Ở bên ." Trần Kiến Bình chỉ tay về phía chiếc xe .

Dừng cạnh chiếc xe của cô là một chiếc xe tải loại nhỏ. So với chiếc xe màu đen còn nguyên vẹn, chiếc xe tải trông thê t.h.ả.m hơn nhiều: đầu xe méo mó lõm hẳn trong, kính chắn gió rạn nứt như mạng nhện.

Lúc , cửa buồng lái xe tải mở toang. Kẻ bên trong, đầu đầy m.á.u do va chạm, hai vệ sĩ lôi cổ ngoài, khống chế bắt quỳ gối một bên.

Trần Kiến Bình báo cáo: " bảo A Trạch gọi cảnh sát ." A Trạch là một trong các vệ sĩ.

Ôn Nguyệt để tâm lời , vòng qua đầu xe , tiến đến mặt gã tài xế xe tải và hai vệ sĩ.

Tài xế xe tải tuổi đời còn trẻ. Dù nửa khuôn mặt bê bết máu, nhưng nửa còn vẫn lộ rõ vẻ non nớt, làn da trắng trẻo cho thấy từng cuộc sống sung túc.

đó là quá khứ.

Vừa thấy gã tài xế, Ôn Nguyệt nhận ngay phận của . Hắn là Chung Lan, con trai của Chung Tuấn và Trâu Tĩnh Tú. Còn lý do xuất hiện ở đây...

Ôn Nguyệt tung một cước n.g.ự.c , đó cúi , mặc kệ ho sù sụ, cô túm tóc giật ngược , ép ngẩng mặt lên hỏi: "Trả thù đúng ?"

Chung Lan ho dứt, một mắt m.á.u che mở nổi, mắt trợn trừng, b.ắ.n tia đầy thù hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Là mày hại cha tao!"

"Ta hại cha ngươi?" Ôn Nguyệt như chuyện , vung tay tát bốp một cái mặt , "Cha ngươi là đáng đời! Tự tự chịu!"

Chung Lan đau đớn, nhe răng gào lên: "Mày bậy!"

Ôn Nguyệt cũng chẳng định đôi co trái với gì. Với kẻ mà tam quan lệch lạc thì nhiều cũng vô ích. Cô tát thêm một cái nữa: "Nếu ngươi coi mạng khác gì, thì cũng chẳng cần coi ngươi là !"

Dứt lời, "bốp bốp bốp", cô liên tiếp giáng thêm mấy cái tát nữa.

Trần Kiến Bình định can ngăn, thương hại gì kẻ , mà chỉ lo Ôn Nguyệt đ.á.n.h c.h.ế.t sẽ dính rắc rối pháp lý.

Ôn Nguyệt dừng tay. Cứ nghĩ đến việc nếu cô kịp mở cửa hàng Hệ thống, đ.ấ.m xoa lừa nửa giờ hiệu ứng " đồng da sắt" từ Hệ thống... thì với cú va chạm , cả ba xe, bao gồm cả cô, thể mất mạng vì cô kịp mua vật phẩm bảo vệ. Nghĩ đến đó, cô rùng sợ hãi, kìm cơn giận dữ trong lòng.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Từng cái tát giáng xuống nương tay, mãi đến khi kẻ mặt trợn trắng mắt ngất xỉu, Ôn Nguyệt mới hả giận, buông tay thẳng dậy.

buông tay, Trần Kiến Bình liền cúi xuống đưa ngón tay lên mũi Chung Lan kiểm tra, xác nhận còn thở mới thở phào: "Hắn c.h.ế.t."

Ôn Nguyệt hừ lạnh: " Hời cho quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-119-tai-nan-xe-co.html.]

Trên đỉnh Thái Bình đồn cảnh sát, cách đó xa, nên Ôn Nguyệt đ.á.n.h xong thì cảnh sát cũng tới nơi.

Cảnh sát giao thông và xe cứu thương cũng lượt mặt. Tuy đây là vụ trả thù cá nhân nhưng cũng xếp t.a.i n.ạ.n giao thông. Xe cứu thương đến để đưa tất cả kiểm tra: từ Chung Lan mặt đầy m.á.u ngất xỉu, cho đến Ôn Nguyệt, Trần Kiến Bình và tài xế.

Đến bệnh viện, Chung Lan đẩy phòng phẫu thuật, còn ba nhóm Ôn Nguyệt chụp chiếu não bộ.

Trần Kiến Bình cả. Anh từng là quân nhân, trải qua nhiều tình huống nguy hiểm, nên ngay khoảnh khắc xe tải lao tới, kịp bám chắc tay vịn và bảo vệ đầu.

Hơn nữa, Ôn Nguyệt kịp bảo Hệ thống kích hoạt " đồng da sắt" cho chiếc xe, nên xe hư hại nặng, trong xe như cũng chịu va chấn quá mạnh.

Tài xế cũng tương tự. Tuy quân nhân nhưng kinh nghiệm lái xe dày dạn, phản xạ bảo vệ bản cũng .

Trong ba , Ôn Nguyệt nặng nhất. Dù thắt dây an và cố bám tay vịn, nhưng sức cô yếu, giữ vững cơ thể nên đầu va đập hai : một trần xe, một cửa kính.

xe bảo vệ bởi "kim chung tráo" nên kính hề hấn gì, nhưng Ôn Nguyệt thì chấn động não nhẹ.

May là vấn đề nghiêm trọng, triệu chứng chỉ chóng mặt, buồn nôn. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, đến bệnh viện kiểm tra thì cảm giác buồn nôn cũng giảm nhiều.

Tuy nhiên để chắc ăn, bác sĩ vẫn khuyên Ôn Nguyệt viện theo dõi vài ngày. Dù não bộ cũng khác các bộ phận khác, tinh vi và dễ tổn thương hơn nhiều.

Ôn Nguyệt thiếu tiền, đương nhiên đồng ý ngay.

Thông báo kết quả xong, bác sĩ định rời thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Sau đó, một bóng cao lớn lao phòng bệnh như một cơn gió, chạy đến bên giường và ôm chầm lấy Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt giật , trợn tròn mắt đầu . Thấy nửa khuôn mặt tuấn tú đang căng thẳng tột độ, cô ho khẽ một tiếng: "Sao tới đây?"

Cô đưa tay đẩy nhẹ n.g.ự.c , ý bảo buông .

Người đàn ông đáp, cứ ôm chặt lấy cô cho đến khi nhịp thở bình trở mới buông . Anh dậy hỏi: "Kết quả kiểm tra thế nào?" Vừa cẩn thận quan sát Ôn Nguyệt, thấy vết thương nào lộ rõ, sắc mặt mới dịu đôi chút.

"Không , đầu va hai cái, sưng một cục thôi." Ôn Nguyệt xua tay, "Bác sĩ bảo chấn động não nhẹ, vấn đề lớn, mấy ngày tới hạn chế vận động mạnh là ."

"Sưng ở ?" Dịch Hoài hỏi.

Ôn Nguyệt đưa tay sờ lên chỗ tóc che bên trái: "Ở đây ."

Dịch Hoài cũng đưa tay theo, theo ngón tay Ôn Nguyệt chạm nhẹ da đầu cô, quả nhiên thấy sưng lên một cục. Anh xót xa hỏi: "Có đau ?"

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

Loading...