Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90] - Chương 123: Ra vẻ ngầu

Cập nhật lúc: 2025-12-11 09:44:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Con cho hỏi thăm, các tòa soạn báo đều nhận thư nặc danh, hơn nữa mỗi bức thư đều địa chỉ gửi khác ." Trịnh Ngạn Trạch cúi đầu báo cáo, "Về vấn đề của công ty... con chỉ đạo bộ phận tài chính tiêu hủy các chứng từ liên quan, bộ phận PR cũng đang soạn thảo thông cáo báo chí, nhưng..."

loại sơn mà công ty dùng để sản xuất đồ nội thất quả thực chứa một thành phần vượt mức cho phép. Tuy lượng chất độc hại nhiều đến mức gây bệnh ngay lập tức, nhưng nếu sử dụng lâu dài, nguy cơ mắc ung thư sẽ cao hơn một chút so với các nhãn hiệu khác.

Nghĩ đến đây, Trịnh Ngạn Trạch cảm thấy chút oan ức, bởi vì loại sơn chính là do Trịnh Hưng Quốc đích quyết định sử dụng.

Khi đó, Hương Giang đang bước thời kỳ phát triển nóng, chi phí nhân công và nguyên vật liệu đều tăng vọt. lúc Trịnh thị gặp khó khăn về tài chính, Trịnh Hưng Quốc mới nảy ý định thế loại sơn cũ bằng loại sơn rẻ tiền hơn nhưng hiệu quả thị giác tương đương.

Ban đầu, ông chỉ định dùng tạm thời để vượt qua giai đoạn khó khăn, đợi tình hình kinh doanh lên sẽ đổi . Nào ngờ từ đó về , thị phần của Trịnh thị thị trường nội thất cứ giảm dần, nên chuyện đổi sơn cũng trôi quên lãng.

Lúc Trịnh Ngạn Trạch tuy việc ở công ty nhưng chức vụ cao nên cha cho chuyện .

Đến khi lên tổng giám đốc thì sự việc trôi qua nhiều năm. Tuy nhà họ Trịnh kinh doanh xưởng nội thất, nhưng chỉ am hiểu về kiểu dáng và chất liệu gỗ, còn sơn thì mù tịt. Thấy dùng bao năm vẫn nên cũng chẳng bận tâm đổi.

Mãi cho đến khi tin tức phanh phui, mới ngớ là sơn nhà vấn đề.

Cho nên Trịnh Ngạn Trạch cảm thấy vụ bê bối thể trách , trách nhiệm của cha lớn hơn nhiều. lời chỉ dám nghĩ trong lòng chứ dám , càng dám để lộ chút bất mãn nào mặt Trịnh Hưng Quốc. Anh chỉ cúi đầu tiếp tục : "Phản ứng của tiêu dùng gay gắt, kết quả e là... khó ."

"Khi thông cáo, bộ phận PR hãy tập trung vấn đề sơn. Cứ ..." Trịnh Hưng Quốc ngẫm nghĩ một chút chỉ đạo, "Cứ chúng thành phần sơn vấn đề, là do nhà cung cấp lừa gạt, xin thật chân thành ."

Trịnh Ngạn Trạch lo lắng: "Nói như liệu bên xưởng sơn ..."

"Vốn dĩ sơn của bọn họ vấn đề thật, bọn họ còn cãi gì? Chúng chẳng những thông cáo mà còn khởi kiện họ nữa," Trịnh Hưng Quốc hừ lạnh, con trai trưởng dạy dỗ, "Làm ăn buôn bán mà tàn nhẫn thì nên chuyện lớn . Con cái gì cũng , chỉ thủ đoạn là đủ tàn nhẫn thôi."

"Thưa cha."

"Được , con việc ." Trịnh Hưng Quốc day day trán, liếc đống báo bàn, "Con liên hệ thăm dò xem đám báo chí đó còn nắm giữ tin tức gì khác . Có thì mau bỏ tiền mua , đừng để bọn họ phanh phui tiếp."

"Vâng ạ." Trịnh Ngạn Trạch vội vàng nhận lệnh, thấy cha dặn dò gì thêm mới lui khỏi thư phòng.

Một lát , bà Trịnh (Tần Thục Trân) cầm mấy tờ báo xông , : "Hưng Quốc, em !"

Trịnh Hưng Quốc ngước mắt lên hỏi: "Biết cái gì?"

"Em kẻ giở trò quỷ là ai ." Bà Trịnh vội đến bàn việc, mở mấy tờ báo tay và bàn cho chồng xem, hỏi: "Anh điều gì ?"

Trịnh Hưng Quốc hỏi : "Điều gì?"

"Tiêu đề chứ gì nữa!" Bà Trịnh cao giọng, "Anh xem mấy tờ báo , đều là của ' Báo Đông Giang ', bọn họ chuyên giật tít kiểu . Rồi xem mấy tờ báo khác, tiêu đề giống phong cách của họ ? Chuyện chắc chắn là do con ranh nhà họ Ôn !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-123-ra-ve-ngau.html.]

Trịnh Hưng Quốc mặt mày cũng chẳng giãn chút nào, ông : " bảo Ngạn Trạch hỏi , mấy cái tiêu đề là do nhân viên tòa soạn tự nghĩ ."

Sau khi " Báo Đông Giang " tung mấy tin nóng gây bão, báo chí Hương Giang học theo phong cách của họ nhiều. Làm tin thời sự thì thể còn chút dè dặt, chứ tin giải trí thì chẳng cần tiết tháo gì, vì doanh mà sẵn sàng giật tít câu view bất chấp.

Mà nhóm báo chí đầu tiên khui bê bối nhà họ Trịnh chính là đám báo giải trí , nên chỉ tiêu đề thì khó xác định ai là kẻ chủ mưu.

bà Trịnh khăng khăng: "Chắc chắn là con ranh đó. Trước đây nó chẳng bảo đang nắm trong tay nhiều tin tức của nhà , còn dọa mỗi ngày sẽ tung một tin ? Không chừng gửi thư nặc danh chính là nó."

Trịnh Hưng Quốc thoáng động lòng, nhưng thấy hợp lý lắm: "Lần nó dọa tung tin là vì bà đắc tội với nó, nhưng bữa tiệc đó bà xin , cũng bồi thường . Chuyện qua lâu như , nó còn bóc phốt nhà ?"

"Bởi vì nó ..." Bà Trịnh buột miệng định gì đó nhưng kịp dừng , vội lấp liếm, "Con nó tâm địa hẹp hòi lắm, nhận tiền đổi ý. Ông xã , xem chúng nên..."

Dù bà Trịnh phản ứng khá nhanh, nhưng gần thế , Trịnh Hưng Quốc thấy thoáng chột trong mắt vợ. Lại nhớ đến tin tức Trịnh Ngạn Trạch báo về việc Ôn Nguyệt t.a.i n.ạ.n xe nhập viện hai hôm , ông ngả ghế, hỏi gặng: "Có nên cái gì?"

Bà Trịnh hạ thấp giọng: "Thủ tiêu nó?"

Trịnh Hưng Quốc mà lạnh sống lưng. Tuy ông việc bất chấp thủ đoạn, thời trẻ cũng từng hại c.h.ế.t bạn bè, nhưng chuyện trực tiếp thuê g.i.ế.c thì ông từng .

Thư Sách

Hơn nữa, trong mắt ông , Tần Thục Trân tuy thông minh và khá nông cạn, nhưng vẫn là một phụ nữ bình thường, yếu đuối đến mức g.i.ế.c gà cũng dám.

Vậy mà bây giờ, đến chuyện g.i.ế.c , bà chớp mắt lấy một cái.

Trịnh Hưng Quốc còn tâm trí mà thăm dò nữa, ông cau mày hỏi thẳng: "Bà thật cho , vụ t.a.i n.ạ.n xe của Ôn Nguyệt liên quan đến bà ?"

Bà Trịnh ngờ chồng nhạy bén đến thế, sửng sốt một chút chớp mắt chối: "Tai nạn xe gì cơ? Em gì cả!"

Vợ chồng bao nhiêu năm, Trịnh Hưng Quốc nhận đang dối. Ông tức giận đập tay xuống bàn, quát lên: "Tần Thục Trân! Bà rốt cuộc não hả? bảo bà đừng dây Ôn Nguyệt nữa, bà coi lời là gió thoảng bên tai ?"

Càng càng giận, Trịnh Hưng Quốc bật dậy trong phòng mấy vòng mới dừng , trừng mắt vợ: "Bà... bà... Bà mau tìm cách liên hệ với Ôn Nguyệt ngay cho ! Dù quỳ xuống van xin lạy lục gì cũng , miễn dỗ nó chịu thu tay , !"

 

 

 

 

 

 

 

Loading...