Được Ôn Vinh Sinh dẫn dắt, đầu óc Ôn Gia Hân quả nhiên thông suốt hẳn . Xong việc, cô chỉ tập hồ sơ đang mở bàn, ướm lời hỏi xem cha định đầu tư dự án .
"Cha cũng ý định, nhưng mắt vẫn còn chút do dự." Ôn Vinh Sinh đăm chiêu .
Thực Ôn Gia Hân chẳng quan tâm gì đến dự án , nhưng vì nán thư phòng lâu hơn chút nữa nên cố tìm chuyện để : "Tại ạ?"
Ôn Vinh Sinh sâu mắt con gái, hỏi: "Con thực sự ?"
Ôn Gia Hân chần chừ. Cô cảm thấy giọng điệu của cha vẻ gì là giận dữ giấu giếm, nhưng vẫn sợ lỡ lời phạm điều cấm kỵ. Nghĩ một lát, cô : "Nếu là bí mật kinh doanh thì daddy cần cho con cũng ạ."
"Có gì mà bí mật," Ôn Vinh Sinh day day ấn đường, , "Dự án triển vọng , xong chắc chắn lời to. ông Xa vốn đủ tài chính, dù tính cả miếng đất thì cũng chẳng chiếm bao nhiêu cổ phần. Ông nắm quyền quyết định nên mới hạn chế hạn mức đầu tư của các cá nhân khác."
Ôn Gia Hân vốn học thương mại, tự nhiên hiểu ý cha: "Daddy đại cổ đông ạ?"
Ông trả lời thẳng mà : "Dự án lớn lớn, nhỏ nhỏ. Nếu chiếm 50% cổ phần thì còn đáng đầu tư, chứ kìm hãm ở mức 20% thì quá ít. Sau chia lợi nhuận, về tay chẳng bao nhiêu."
"Ra là ..." Ôn Gia Hân trầm ngâm.
Ôn Vinh Sinh ậm ừ một tiếng lẩm bẩm như tự với : "Kể thể liên hệ với giám đốc quản lý tài sản của A Nguyệt, bảo nó cân nhắc rót vài chục triệu đây. Tuy ngắn hạn bằng mua nhà đất, nhưng về lâu dài, lợi nhuận từ khu nghỉ dưỡng chắc chắn cao hơn tiền cho thuê chờ bất động sản tăng giá."
Dù là lẩm bẩm một , nhưng trong thư phòng yên tĩnh, hai gần, Ôn Gia Hân đương nhiên rõ mồn một. Trong mắt cô xẹt qua một tia phục.
Cô hiểu, tại chuyện cha luôn nghĩ đến Ôn Nguyệt ? Cô thua kém chỗ nào chứ?
Ôn Gia Hân chỉ dám bất bình trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ hỏi: "Khu nghỉ dưỡng đầu tư lớn như , Xa Thị chịu nhận khoản đầu tư vài chục triệu lẻ tẻ ạ?"
"Chắc là thành vấn đề," Ôn Vinh Sinh , "Nếu thực sự , sẽ giúp một tiếng."
Ôn Gia Hân nghiến răng, cố giữ nụ : "Daddy đối xử với chị hai thật đấy."
Đêm đó, vì cuộc đối thoại trong thư phòng mà Ôn Gia Hân trằn trọc ngủ .
Cô thấy Ôn Nguyệt quá . Đầu t.h.a.i bụng bà cả đành, cha còn thiên vị, chia cho 5% cổ phần Tập đoàn Lệ Vinh ngay từ khi mười mấy tuổi.
Cùng là con gái nhà giàu một, Ôn Nguyệt nghiệp đại học nắm trong tay cổ phần lớn, chẳng tốn chút sức lực nào lọt bảng xếp hạng phú hào Hương Cảng.
Còn cô , năm nay 23 tuổi, tiền tiết kiệm trong tay đến 5 triệu, mua cái gì cũng tính toán.
Đã thế, cha cô lúc nào cũng chăm chăm kiếm tiền cho Ôn Nguyệt. Gặp dự án mà bản , đầu tiên ông nghĩ đến cũng là nó.
Rõ ràng nó giàu nứt đố đổ vách như thế, dựa cái gì chứ!
Ôn Gia Hân cực kỳ cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-284-giang-bay-3.html.]
Sau một đêm trằn trọc, cô nảy một ý định.
Cô nghĩ, daddy ngay mặt là nếu Xa Thị chê khoản đầu tư vài chục triệu thì ông sẽ giúp cho Ôn Nguyệt. Vậy nếu cô thể kiếm vài chục triệu, lỡ Xa Thị chê ít, cô nhờ cha giúp đỡ, chắc ông cũng chẳng nỡ từ chối nhỉ?
Chỉ là... cô đào tiền lớn như ?
Thư Sách
Sau hai ngày suy tính, Ôn Gia Hân gọi điện cho Từ Mỹ Phượng đang ở Anh Quốc.
Phản ứng đầu tiên của Từ Mỹ Phượng là từ chối thẳng thừng: "Mấy chục triệu?! Mẹ đào nhiều tiền thế?"
Tuy Từ Mỹ Phượng thuê quản lý tài sản, công ty thương mại và việc cho thuê bất động sản đều lo liệu, nhưng bà vẫn tự kiểm tra sổ sách hàng tháng, cần Ôn Gia Hân giúp.
Tuy nhiên, Từ Mỹ Phượng quá đề phòng con gái, nên Ôn Gia Hân thể đoán đại khái con bà đang nắm giữ.
Cả trăm triệu thì khó, nhưng tầm tám, chín chục triệu thì chắc chắn . Rút một nửa đầu tư đến mức "động đến gân cốt" của bà .
Ôn Gia Hân cũng , Từ Mỹ Phượng cẩn trọng trong đầu tư. Bà thích đổ tiền bất động sản để giữ giá trị, dù thị trường xuống thì vẫn thu tiền thuê, bao giờ lỗ.
Chính vì thế, dù dựa Ôn Vinh Sinh, Từ Mỹ Phượng cũng chỉ mở một công ty thương mại nhỏ đến một trăm nhân viên. May mà nhờ bóng cây cổ thụ, cứ chen mang mối ăn đến, nên lợi nhuận hàng năm cũng thua kém các nhà máy quy mô .
Nói cho cùng, tầm của Từ Mỹ Phượng quá hẹp, gan nhỏ nên mới an phận thủ thường như .
Ôn Gia Hân học thương mại, cô m.á.u liều hơn. Cô cho rằng thương trường như chiến trường, tiến ắt lùi. Hiện tại họ còn dựa Ôn Vinh Sinh, cô kiếm nhiều ít quan trọng.
khi Ôn Vinh Sinh qua đời thì ?
Nếu cô thừa kế Ôn gia thì còn đỡ, lỡ thừa kế là Ôn Nguyệt, thì liệu Hương Cảng còn chỗ cho con cô dung ?
Thay vì chờ ch.ết, chi bằng bây giờ liều một phen.
Thành công thì thêm vốn liếng tranh đoạt, mà thất bại thì với tiền còn cũng đến mức đá văng khỏi giới thượng lưu ngay lập tức.
Từ Mỹ Phượng thích Ôn Gia Hân gở, cái gì mà " khác chí khí diệt uy phong ", hơn nữa bà luồn cúi bao năm nay, cam tâm thất bại ?
khi con gái chính miệng Ôn Vinh Sinh nhận định dự án "chắc thắng lỗ" và đang định để Ôn Nguyệt đầu tư, Từ Mỹ Phượng bắt đầu d.a.o động.
Bà cẩn thận vì sợ lỗ vốn, nhưng nếu dự án thực sự ngon ăn như lời ông , thì tội gì ? Có tiền dâng đến tận miệng mà ăn thì đúng là kẻ ngốc.
Sau một hồi do dự, Từ Mỹ Phượng hỏi: "Con cần bao nhiêu tiền?"
Ôn Gia Hân cân nhắc : "Ít nhất cũng năm mươi triệu ạ. Con daddy tổng vốn đầu tư cả tỷ, khác góp từ một trăm triệu trở lên, góp ít quá thì khó coi lắm."
Tiền mặt cộng tài sản thanh khoản của Từ Mỹ Phượng gộp cũng đến một trăm triệu, giờ bắt bỏ hơn một nửa, bà xót của: "Để suy nghĩ thêm ."