Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90] - Chương 66: Tung trước một "dưa"

Cập nhật lúc: 2025-12-08 13:39:59
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Phân tích một hồi, Ôn Nguyệt kìm cảm thán: "Quan hệ nhà họ Trịnh đúng là loạn như cái mớ bòng bong!" CPU của cô sắp cháy đến nơi .

 

Cảm thán xong, Ôn Nguyệt thấy chỗ nào đó sai sai, bèn hỏi cho chắc: "Ta phân tích sai chứ? Trần Giai Quân và Trịnh Ngạn Trạch từng 'thông đồng' với về chuyện ?"

[ ạ, họ từng bàn bạc với .]

"Chậc chậc."

Ôn Nguyệt tặc lưỡi: "Miệng bốn kín thật đấy! Chuyện động trời như mà đến đầu ấp tay gối cũng giấu nhẹm."

điều lợi cho cô. Người trong cuộc càng giấu kỹ thì khi vỡ lở, thiên hạ càng ngã ngửa, cơ hội kiếm triệu điểm hóng biến của cô càng cao.

vụ " viên ác nhân", cô tung hê lên cũng chẳng thấy c.ắ.n rứt lương tâm tẹo nào.

Ôn Nguyệt đang hí hửng thì tiếng gõ cửa. Cô vội hô "Tới đây", nhảy xuống giường mở cửa.

Người ngoài cửa là Dịch Hoài. Trên tay bưng một cái khay, bên hai phần điểm tâm và một ly đồ uống. Anh : "Anh thấy tối nay em ăn ít, đoán là em đói , nên bảo nhà bếp chút đồ ăn khuya."

Ôn Nguyệt đúng là đang đói thật.

Tuy khi dự tiệc họ ăn lót , nhưng cô sợ lộ bụng nên chỉ ăn qua loa vài miếng. Đến bữa tiệc, cô định tranh thủ ăn chút gì đó thì miếng bánh ngọt kịp nuốt trôi, Phùng Văn Phương tới gây sự. Sau đó cô theo Dịch Hoài xã giao suốt buổi, bụng rượu chứ chẳng hột cơm nào.

"Cảm ơn ."

Thư Sách

Ôn Nguyệt nhận lấy cái khay. Thấy Dịch Hoài vẫn yên nhúc nhích, cô hỏi: "Anh đói ? Hay là ăn cùng luôn?"

"Được." Dịch Hoài đáp bước phòng.

Phòng Ôn Nguyệt tuy là phòng ngủ phụ nhưng diện tích chẳng kém phòng master của Dịch Hoài là bao. Vì phòng đồ riêng nên trong phòng ngủ chỉ kê một chiếc giường, hai tab đầu giường, một bàn và hai chiếc tủ lửng.

Trên bàn và tủ bày la liệt đồ trang trí, cái nào cũng màu mè hoa lá cẹ, từ đồ chơi đến đồ thủ công mỹ nghệ, điểm chung là... rẻ tiền, khác một trời một vực so với phong cách sang chảnh của Ôn Nguyệt (nguyên ).

Dịch Hoài quan sát theo Ôn Nguyệt qua phòng ngủ, ban công.

Ban công quá lớn, chỉ tầm hai ba mét vuông hình chữ nhật. Một bên lan can treo mấy chậu hoa đang nở rộ.

Bên kê một chiếc bàn tròn màu đen trải khăn kẻ caro, dằn bằng một bình hoa cổ cao, hai bên là hai chiếc ghế đen cùng tông, trông khá chill.

Ôn Nguyệt xuống , đặt khay đồ ăn lên bàn, "A" lên một tiếng: "Thiếu mất một ly nước ."

"Để bảo bác Lưu mang lên." Dịch Hoài lấy điện thoại gọi cho quản gia.

Quản gia Lưu việc nhanh, chỉ hai ba phút tiếng gõ cửa. Dịch Hoài mở cửa, khi tay bưng thêm một cái khay nữa, bên ngoài ly nước còn thêm vài món ăn vặt.

Trở ban công, Dịch Hoài bày đồ ăn thức uống lên bàn, đặt cái khay xuống sàn, dựa chân ghế.

Trong lúc những việc , Ôn Nguyệt điên cuồng tìm chủ đề để . Im lặng thế thì ngượng c·hết mất.

Tuy sống chung một mái nhà nửa tháng nay nhưng họ thực sự thiết. Ngoài chuyện chính sự (vệ sĩ) thì chỉ gặp bữa sáng, cuộc đối thoại loanh quanh ba câu: "Chào buổi sáng", "Bữa sáng nay ngon nhỉ", "Anh ?".

Mà hai phần ba đó là do Ôn Nguyệt , Dịch Hoài chỉ đáp cụt lủn: "Chào", "Ừ", "Ừ". Hỏi ngượng cơ chứ?

Thế nên Ôn Nguyệt hiểu tại Dịch Hoài tìm cô lúc , tìm chủ động chuyện, thế còn tỏ tự nhiên nữa chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-66-tung-truoc-mot-dua.html.]

Ôn Nguyệt "thiền" như , đành tìm bừa một chủ đề: "Món bánh trứng gà ngon đấy."

"Thích thì em ăn nhiều ."

"Ừm."

Ôn Nguyệt đáp, nhón một miếng bánh trứng gà bỏ miệng, thầm nghĩ: Lại hết chuyện để .

May Dịch Hoài cuối cùng cũng nhận sự im lặng ngượng ngùng , mở lời: "Tâm trạng em ?"

"Hả?" Ôn Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu, "Đâu , nghĩ thế?"

"Lúc về đến nhà em vội vàng chạy lên phòng ngay." Dịch Hoài quan sát kỹ khuôn mặt Ôn Nguyệt, như tìm bằng chứng xem cô thầm .

Lúc về cô đúng là vội thật, nhưng vội là để "bát quái" từ hệ thống mà.

Ôn Nguyệt thể toẹt chuyện hệ thống ăn dưa , đành bịa lý do: "À, lúc đó em đau bụng, vệ sinh gấp thôi."

"Ra là ."

" đúng, là đó." Ôn Nguyệt gật đầu lia lịa. Nói xong cô mới thấy gì đó sai sai. Nhìn đống đồ ăn thức uống bàn, vẻ mặt thản nhiên của Dịch Hoài, cô ngập ngừng hỏi: "Anh... đừng bảo là tưởng em trốn trong phòng lén, nên đặc biệt đến an ủi em đấy nhé?"

Dịch Hoài bưng ly nước lên nhấp một ngụm, dường như thấy ngọt nên khẽ cau mày, giọng bình thản: "Không ."

Ôn Nguyệt còn lâu mới tin. Cô nhoài về phía , chống cằm lên bàn tròn, chằm chằm Dịch Hoài.

Tuy sống chung ít giao tiếp, bao giờ tâm sự, nhưng qua vài tiếp xúc hạn hẹp, cô nhận thấy đàn ông hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Đối với vợ danh nghĩa là cô, bất kể lúc nào, ở , cũng luôn bảo vệ.

Chỉ là cái miệng cứng quá, khiến cô phân vân thực sự cảm tình với , do tự luyến quá đà.

Đang miên man suy nghĩ thì cô Dịch Hoài : "Nhóm vệ sĩ xuất phát , ngày mai sẽ đến Hương Giang. Khi nào em rảnh, sẽ sắp xếp cho họ đến gặp em."

Nghe nhắc đến vệ sĩ, chuyện tình cảm lằng nhằng lập tức Ôn Nguyệt quẳng đầu. Cô gật đầu lia lịa: "Rảnh, rảnh chứ, lúc nào em cũng rảnh hết."

"Vậy sắp xếp gặp mặt chiều mai nhé?" Dịch Hoài hỏi.

"Không thành vấn đề." Ôn Nguyệt chốt ngay, Dịch Hoài với vẻ mong chờ, "Họ nhận việc xong trang s.ú.n.g luôn ?"

"Được."

"Chi phí hết bao nhiêu? Em chuyển khoản cho nhé?"

"Không cần," Dịch Hoài , "Súng ống lo, còn đạn d.ư.ợ.c về em tự bỏ tiền mua."

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...