Lưu Hào thụp xuống, ôm đầu rên rỉ: "... nhưng thật sự gì cả!"
Lúc , hệ thống phát huy tác dụng: [Hắn dối. Hắn chẳng những thấy nhóm đó mà còn nhận một tên trong chúng.]
Mắt Ôn Nguyệt sáng lên. là niềm vui bất ngờ!
[Thống, ngươi thể lấy thông tin của bọn chúng, cùng với ảnh chụp lúc chúng đang tạt sơn ?]
[Ta chỉ tra thông tin về kẻ mà Lưu Hào nhận thôi, những tên khác thì chịu. Cũng ảnh chụp, vì Lưu Hào 'dưa chủ' nên những gì thấy thể trích xuất thành bằng chứng hình ảnh .]
Ôn Nguyệt thất vọng, nhưng nghĩ : Lưu Hào "dưa chủ", nhưng tên côn đồ quen thì ? Kẻ tham gia một vụ tấn công nghiêm trọng như chắc cũng tính là "dưa chủ" chứ nhỉ?
Hệ thống trả lời: [Chắc là . Cụ thể thì đợi ký chủ gặp mặt mới .]
Thôi .
Ôn Nguyệt bảo: [Vậy cung cấp cho thông tin về kẻ mà Lưu Hào nhận .]
[Hắn tên là Trương Uy, nhà ở ngay con phố phía , cha cũng buôn bán. Hắn học hết cấp hai thì bỏ học, bắt đầu đời lăn lộn giang hồ. Hiện tại đang việc trướng một tay chị tên là Binh Ca.]
Nếu Trương Uy là đàn em của Binh Ca, thì khả năng cao vụ tạt sơn là do của Binh Ca . Chỉ đầu Binh Ca còn ai giật dây nữa .
Tuy đáp án chính xác, nhưng Ôn Nguyệt vội. Nhân vật chủ chốt lộ diện thì chân tướng còn xa ?
Nghĩ , Ôn Nguyệt mở lời: "Chú Hào, cháu đêm qua tầm hơn 2 giờ chú dậy vệ sinh. Lúc ngang qua cửa sổ phòng khách, chú thấy một đám lưu manh xe máy điện đến tạt sơn. Chú chỉ thấy chúng, mà còn nhận một trong đó."
Bị trúng phóc những gì chứng kiến đêm qua, Lưu Hào há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Kiến Bình bên cạnh cũng thoáng sững sờ. Họ tuy nhận Lưu Hào gì đó nhưng nãy giờ cạy miệng ông nửa lời.
Thư Sách
Ôn Nguyệt thì bình tĩnh như . Dù qua quá trình điều tra, họ khoanh vùng thời gian gây án 2-3 giờ sáng. Hơn nữa, đám trẻ trâu giang hồ bây giờ thích lượn lờ bằng xe máy điện độ chế. Những chi tiết cô bịa cũng gọi là cơ sở.
Cô tiếp tục tấn công tâm lý: "Chú Hào, cháu hiểu nỗi khổ của chú. Chú nghĩ chỉ là dân thường, còn sống ở đây lâu dài. Nếu chứng tố cáo bọn chúng thì chắc chắn sẽ trả thù, khó mà sống yên , đúng ?"
Bị trúng tim đen, Lưu Hào cúi gằm mặt, vẻ mặt đầy áy náy: "Cô Ôn, giúp cô, nhưng cũng lực bất tòng tâm."
"Chú Hào đừng căng thẳng, cháu hiểu và thông cảm cho nỗi lo của chú. Cháu hỏi những điều để ép chú chứng cảnh sát . Cháu chỉ đối phương là ai thôi, phần còn cần chú mặt, tự cháu sẽ giải quyết."
Không để Lưu Hào kịp lên tiếng, Ôn Nguyệt tiếp: "Nếu chú vẫn yên tâm, cháu thể cam đoan với chú: Nếu chú đám lưu manh đó quấy rối vì chuyện , cứ tìm cháu. Cháu sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho gia đình chú, đảm bảo rộng rãi hơn, môi trường hơn chỗ , mà tiền thuê vẫn giữ nguyên như cũ."
Nghe đến đây, Lưu Hào thực sự rung động.
Ông ham chút lợi ích cỏn con đó. Nếu thể, ông đương nhiên cũng chẳng dính dáng đến đám côn đồ, bởi công việc của ông ở gần đây, dù chuyển nhà thì cũng khó tránh khỏi phiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-85-ba-trinh-2.html.]
Ông rung động là vì sự chân thành của Ôn Nguyệt, khiến ông cảm thấy hổ vì sự hèn nhát của .
Và Ôn Nguyệt tiếp tục tung thêm đòn quyết định: "Ngoài , kể cả khi chuyện êm xuôi và chú ai quấy rối, cháu cũng sẽ bồi thường cho chú. Cháu đảm bảo chừng nào chú còn ở đây thì tiền thuê nhà sẽ bao giờ tăng. Kể cả phố Vĩnh Lợi giải tỏa, cháu cũng sẽ lo cho chú chỗ ở mới kém gì ở đây, với mức giá thuê đổi."
Cuối cùng, cô chốt hạ: "Nếu chú đồng ý, cháu sẽ bảo luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận, ghi rõ tất cả những điều khoản trong đó."
Lưu Hào còn do dự nữa, ông : "Cô Ôn, . Đêm qua đúng là dậy vệ sinh, giờ giấc cụ thể thì..." Ông nhíu mày nhớ , " nhớ rõ lắm, thể là 2 giờ, cũng thể là 2 giờ rưỡi. Lúc qua phòng khách, tiếng động cơ xe máy gầm rú, mở cửa sổ thì thấy một đám xách thùng sơn dọc theo cầu thang, , dừng ngay nhà chúng ."
"Chú rõ mặt bọn chúng ?"
"Trời tối quá nên rõ lắm. trong đó giọng quen," Lưu Hào ngập ngừng, "Nghe giống thằng Uy con ông bán thịt lợn ở phố ."
Tuy thừa danh tính đối phương, Ôn Nguyệt vẫn hỏi cho lệ: "Thằng Uy tên đầy đủ là gì ạ?"
"Trương, nó họ Trương."
Ôn Nguyệt "" một tiếng, hỏi ông Trương Uy thường chơi với ai . Lưu Hào thuận đà khai luôn cả tên Binh Ca .
Còn về việc đầu Binh Ca ai chống lưng thì Lưu Hào chịu, chỉ lảng vảng ở khu vực , trướng vài chục đàn em, cũng coi là một tay chị cỡ nhỏ.
Nắm thông tin cần thiết, Ôn Nguyệt cho Lưu Hào về, dặn ông trong vòng 3 ngày sẽ liên hệ ký thỏa thuận.
Lưu Hào khỏi thì cảnh sát tới. Ôn Nguyệt bảo Trần Kiến Bình cung cấp bộ thông tin thu thập cho cảnh sát. Mấy viên cảnh sát xong thì trầm trồ thán phục, vẻ ngờ họ điều tra nhanh đến thế.
khi Ôn Nguyệt yêu cầu triệu tập Trương Uy ngay lập tức, hai viên cảnh sát tỏ khó xử: "Không chúng giúp, nhưng việc theo quy trình. Muốn triệu tập Trương Uy thì cần nhân chứng nhận diện. Các vị chịu tiết lộ danh tính nhân chứng thì chúng khó xử lắm."
Ôn Nguyệt tỏ vẻ thông cảm: "Nếu các cách nào thì sẽ dùng cách của riêng để mời đến gặp ."
"Cái ..." Viên cảnh sát lớn tuổi toát mồ hôi hột, tưởng tượng cảnh vệ sĩ của Ôn Nguyệt dùng s.ú.n.g dí đầu Trương Uy, vội vàng can ngăn, "Cô Ôn, cô đừng đùa, Hương Giang là xã hội pháp trị mà!"
Ôn Nguyệt bật : "Sếp , cứ yên tâm, là công dân gương mẫu, chuyện phạm pháp ." Nói xong cô sang dặn dò Trần Kiến Bình:
"Cậu dẫn hai xuống , mượn cái loa phóng thanh rao tin : Trong vòng hai tiếng nữa, ai cung cấp vị trí hiện tại của Trương Uy, xác minh đúng sự thật thưởng 30.000. Ai dẫn đường tìm Trương Uy, thưởng 50.000. Ai gô cổ mang đến mặt , thưởng 100.000!"