Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90] - Chương 86: Bà Trịnh 3

Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:12:57
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy mới việc cho Ôn Nguyệt lâu, từng thấy cô vung tiền như nước, nhưng Trần Kiến Bình từng theo Dịch Hoài nhiều năm, quen với thói tiêu tiền chớp mắt của giới siêu giàu. Anh hề thấy việc dùng tiền đè của cô chủ , lập tức nhận lệnh, dẫn hai vệ sĩ xuống lầu thực hiện nhiệm vụ.

Hai viên cảnh sát thì há hốc mồm. Tuy công việc của họ thường xuyên tiếp xúc với giàu, nhưng đại gia nào cũng hào phóng như "Tán Tài Đồng Tử". Keo kiệt bủn xỉn thì đầy rẫy .

Quả thực là mở mang tầm mắt.

Nếu đang mặc cảnh phục, khi họ cũng xuống lầu lùng sục kiếm tiền thưởng. Dù lương bổng thấp, nhưng vài chục ngàn đô la Hồng Kông con nhỏ, ai mà chê tiền chứ?

Không chỉ cảnh sát, cả khu phố cũng sôi sục vì thông báo của Trần Kiến Bình.

Thời điểm ở Hương Giang, mức lương trung bình của đại đa lao động chỉ d.a.o động từ 8.000 đến 15.000 đô. Kể cả chỉ nhận giải ba 30.000 đô thôi, cũng bằng mấy tháng lương cày cuốc vất vả.

Còn nếu ẵm giải nhất 100.000 đô thì đúng là một bước lên mây!

Trong chốc lát, ai điện thoại của Trương Uy hoặc gia đình thì vội vàng móc điện thoại gọi. Ai thì chạy thẳng đến nhà hoặc sạp thịt heo của bố . Cả khu phố náo loạn như vỡ chợ.

Sức mạnh quần chúng quả nhiên là vô địch. Chưa đầy nửa tiếng , tung tích của Trương Uy và gọi Trần Kiến Bình đến bắt . Những khác thấy cũng ùa theo, hy vọng nhỡ việc bắt giữ thuận lợi thì thể nhảy "hôi của".

Bắt ngay 100.000 đô! Ai mà ham?

Với lực lượng hùng hậu như , việc tóm gọn Trương Uy diễn suôn sẻ. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Ôn Nguyệt thấy Trương Uy giải đến tòa soạn, mặt mũi bầm tím vì "hội đồng" trong lúc chạy trốn.

Tuy nhiên, Ôn Nguyệt vội thẩm vấn ngay. Cô gọi điện cho một nữa đến.

Người đó là Trang Huy, quản lý quỹ cá nhân và công ty bất động sản của Ôn Nguyệt. Cô gọi ông đến chủ yếu là để... thanh toán tiền thưởng.

Thực Ôn Nguyệt thể tự bỏ tiền túi, nhưng nếu thể dùng quỹ công thì tại tốn tiền riêng?

Trang Huy là một đàn ông trung niên, quanh năm suốt tháng đóng bộ vest chỉnh tề, tính tình nghiêm khắc và phần keo kiệt, chi li từng đồng từng cắc.

Kể cả khi chi tiền là nguyên (chủ nhân thực sự của tiền) cũng ngoại lệ.

Vì thế quan hệ giữa nguyên và ông tệ. Cô luôn sa thải ông , nhưng Trang Huy là do chính Ôn Vinh Sinh bỏ tiền thuê về, thực sự năng lực. Dưới bàn tay quản lý của ông , tài sản trong quỹ cá nhân của Ôn Nguyệt luôn tăng trưởng định.

Do đó, cho đến khi Ôn Nguyệt xuyên đến, nguyên vẫn thể hạ quyết tâm đuổi việc ông .

Biết Trang Huy khó tính, nên khi xuyên qua, Ôn Nguyệt vội gặp ông ngay. Chỉ đến khi vực dậy Báo Giải trí Đông Giang, cô mới lấy đó điều kiện để đàm phán.

Tất nhiên, cô đòi tăng tiền tiêu vặt, mà nhiều quyền hạn hơn trong việc điều động vốn kinh doanh cho tòa soạn, cũng như yêu cầu trả khoản tiền cô ứng cho công ty xoay vòng vốn.

Trang Huy tuy khó tính nhưng cũng chỉ là công ăn lương. Trước mặt bà chủ, ông thể cứng rắn, nhưng thể cứng đến cùng. Hơn nữa, Ôn Vinh Sinh thuê ông cũng nuôi con gái thành phế vật. Thấy Ôn Nguyệt thể tự vực dậy một tờ báo sắp phá sản, ông cũng lấy mừng.

Ừ thì, nếu cô chọn ngành truyền thông đầy thị phi thì càng .

Tóm , cuộc đàm phán, Trang Huy nhượng bộ. Ôn Nguyệt quyền tự quyết nhiều hơn về tài chính, nhưng những khoản chi lớn vẫn cần sự đồng ý của ông (dù thực tế thì "cánh tay vặn đùi").

Khi Trang Huy đến nơi, đôi lông mày nhíu chặt. Ông cho rằng việc tìm kẻ chủ mưu cứ để cảnh sát lo, việc Ôn Nguyệt vung tiền như rác chỉ để bắt một tên tay sai tép riu là quá bốc đồng và lãng phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-86-ba-trinh-3.html.]

Ôn Nguyệt lập luận rằng bên ngoài tòa soạn camera, cảnh sát việc vướng nhiều quy định, đợi họ điều tra Binh Ca thì đến bao giờ.

Hơn nữa, đầu Binh Ca thể còn kẻ khác giật dây. Nếu cứ theo từng tầng như , cô nghi ngờ liệu cảnh sát tìm kẻ chủ mưu thực sự .

Vụ án gây t·hương t·ích về , thiệt hại tài sản cũng lớn, xếp loại trọng án. Binh Ca và đồng bọn dù bắt cũng chẳng bao lâu. Nếu kẻ trả nhiều tiền, đám lưu manh sẵn sàng , thêm một tiền án với chúng chẳng là gì.

Cái Ôn Nguyệt là tống vài tên côn đồ tù.

Nếu tìm kẻ chủ mưu và thể hiện thái độ cứng rắn, ai còn coi cô gì? Cứ hễ cô bóc phốt ai là đó cho đến tạt sơn tòa soạn thì còn ăn gì nữa?

Để răn đe kẻ khác, Ôn Nguyệt thấy bỏ bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.

những suy nghĩ liên quan đến hệ thống nên cô thể hết. Qua lời giải thích cắt gọt của cô, khi lọt tai Trang Huy, nó chỉ còn đọng bốn chữ: Có tiền thì tùy hứng!

Người công Trang Huy: "..." Thôi , bà chủ rải tiền thì ông cản , đành ngậm ngùi séc .

Giải quyết xong vị Thần Tài giữ của, Ôn Nguyệt dạo một vòng lầu, khi tay cầm một chiếc phong bì dày cộp.

Trong văn phòng tòa soạn, hai viên cảnh sát đang đối chất với Trương Uy. À , chính xác hơn là Trương Uy đang "bật" cảnh sát tanh tách:

"Sếp , thật sự vụ tạt sơn nào cả. Đêm qua ngủ ở nhà ngoan lắm, còn chẳng ở đây tòa soạn báo, mà thành nghi phạm ? Các ông bảo nhận diện , thế nhân chứng ? Hơn nữa các ông để một đám đến bắt như thế là đúng quy trình nhé? Vừa còn đ.á.n.h nữa, sếp mà thả , coi chừng kiện các ông lạm dụng chức quyền đấy."

"Bộp bộp bộp!"

Trương Uy dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên từ cửa văn phòng.

Người vỗ tay ai khác chính là Ôn Nguyệt. Thấy cảnh sát và Trương Uy đều về phía , cô hạ tay xuống, bước :

"Cậu em hiểu luật pháp gớm nhỉ! Nhìn cái điệu bộ năng trôi chảy thế , chắc ngày thường đồn cảnh sát như cơm bữa hả?"

Trương Uy gặp Ôn Nguyệt lúc mới bắt, chính cô là lệnh tóm .

Giờ cô mỉa mai, tức điên , phắt dậy chỉ mặt Ôn Nguyệt quát:

"Con mụ bát quái , mày là ai hả? Tao cảnh cáo mày, nhất là thả tao ngay, thì tao gọi đại ca tao đến đập mày bã đấy!"

 

 

Thư Sách

 

 

 

Loading...