Nghe đến đó, ánh mắt đổ dồn về phía sếp Hồ, trong đó ít nhiều sự nể phục.
Vụ án tuy lớn, nhân chứng vật chứng hẳn hoi, nhưng đối tượng là đám côn đồ lươn lẹo. Kể cả nhân chứng, họ mở miệng cũng cần thời gian.
Vậy mà cảnh sát chỉ mất hai tiếng khiến nhân chứng khai báo, theo manh mối tóm gọn nghi phạm, lấy khẩu cung và khoanh vùng kẻ chủ mưu.
Tốc độ phá án quả thực đáng nể!
Các phóng viên thi chĩa máy hai viên cảnh sát, hỏi dồn dập về quá trình điều tra.
Sếp Hồ toát mồ hôi hột.
Được lên báo là chuyện , nhưng ngặt nỗi vụ từ đầu đến cuối ông chỉ xem, cái tích sự gì !
Nếu Ôn Nguyệt ở đây, khi ông còn mặt dày "chém gió" vài câu. chính chủ đang sờ sờ đấy, ông lấy mặt mũi mà nhận công lao?
Đành gượng gạo: "Cái ... ... chủ yếu là nhờ đội vệ sĩ của cô Ôn hỗ trợ nhiều, chúng thực gì cả."
Ban đầu các phóng viên tưởng cảnh sát khiêm tốn. khi Ôn Nguyệt vung tiền như nước để dân lùng sục bắt tội phạm về, họ mới ngã ngửa.
Thế là ống kính ngoắt về phía Ôn Nguyệt, tới tấp truy vấn về đặc điểm của kẻ chủ mưu.
Ôn Nguyệt cũng chẳng giấu giếm, thẳng:
"Thứ nhất, hoặc nhà của gần đây báo của phanh phui bê bối, nên sinh lòng oán hận hoặc Báo Giải trí Đông Giang."
"Thứ hai, kẻ là một phu nhân nhà giàu, hễ gặp chuyện là thích dùng tiền giải quyết."
"Thứ ba, tính tình bốc đồng và... thông minh cho lắm, nếu chẳng sai để bằng chứng rõ ràng như ."
Ôn Nguyệt đổi giọng: "Nghe đến đây, tin đối tượng nghi ngờ trong lòng ."
Đang chờ Ôn Nguyệt tiếp thì các phóng viên ngớ . Khoan , với mấy đặc điểm thì ở Hương Giang vơ đại cũng cả nắm. Riêng nhà họ Trịnh ba phù hợp , nghi ngờ ai bây giờ?
Ôn Nguyệt điểm dừng, thẳng mục đích:
"Hôm nay mời đến đây để than vãn, cũng chẳng mong chuyện ầm ĩ lên thì đối phương sẽ dừng tay. mượn cơ hội nhắn nhủ với kẻ chủ mưu rằng: là thù tất báo, và lòng kiên nhẫn của hạn."
Đều là dân truyền thông lão luyện, các phóng viên nhanh nhạy bắt "mùi" tin nóng, lập tức dí sát micro về phía Ôn Nguyệt, mong cô to hơn.
Ôn Nguyệt cũng phối hợp, cầm lấy micro của phóng viên nhà , dõng dạc tuyên bố:
" cho bà ba ngày. Trong thời gian , bà hãy suy nghĩ kỹ xem nên xin thế nào, và bồi thường tổn thất cho , cho Báo Giải trí Đông Giang cũng như các hộ dân và bà con lối xóm ở đây ."
Nghe đến đây, bà con hàng xóm vây quanh reo lên phấn khích.
Thư Sách
Họ còn bồi thường nữa cơ ?
cũng cho rằng Ôn Nguyệt đang mơ hão. Người giàu cả đội luật sư hùng hậu, dù phạm tội bắt tại trận cũng chắc tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-90-uy-hiep.html.]
Huống chi kẻ chỉ là chủ mưu giấu mặt, đến danh tính cụ thể còn , nắm thóp mụ khó như lên trời. Hơn nữa dù nắm thóp, mụ thoát cũng dễ ợt, đời nào chịu xin và bồi thường cho kẻ thù?
Ý kiến đưa nhiều tán đồng, bầu khí hưng phấn lập tức trầm xuống.
Ôn Nguyệt nghĩ . Cô tiếp tục:
"Nếu ba ngày nhận lời xin và bồi thường thỏa đáng, thì trong một tháng tới, mỗi ngày sẽ khui một chuyện của nhà họ Trịnh."
Ái chà! Quả nhiên liên quan đến nhà họ Trịnh?
Phùng Văn Phương và Trần Giai Quân đều ly hôn rời khỏi nhà họ Trịnh . Nếu là hai thì việc Ôn Nguyệt uy h·iếp nhà họ Trịnh chẳng là "gãi đúng chỗ ngứa" cho họ ?
Trong lúc đang hoang mang, Ôn Nguyệt chốt hạ một câu xanh rờn, dập tắt đồn đoán:
"Bà Tần Thục Trân, bà sẵn sàng ?"
Ủa? Chẳng bảo vẫn đang trong giai đoạn nghi ngờ ? Sao giờ chỉ mặt đặt tên luôn thế ? Mà Tần Thục Trân là ai? Có từng Báo Giải trí Đông Giang bóc phốt ?
...
"Bà Tần Thục Trân! Bà cho , lúc cái chuyện , trong đầu bà nghĩ cái gì thế hả?" Chẳng lẽ đầu bà bã đậu ?
Trịnh Hưng Quốc hỏi câu đó, nhưng nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng mấy chục năm, ông kìm , chỉ vợ với ánh mắt đầy thất vọng.
Bà Tần Thục Trân - tức bà Trịnh - lúc vẻ mặt oán hận tủi : "Nó phanh phui chuyện của Ngạn Trạch và Ngạn Hải nhà mất hết mặt mũi, cũng dám ngẩng đầu lên. chỉ sai đến tạt sơn dằn mặt nó chút thôi, đả thương ai , thế mà quá đáng lắm ?"
"Vấn đề là quá đáng ! Vấn đề là bà cái trò khiến cả cái Hương Giang đang mũi nhà họ Trịnh chúng đây !" Trịnh Hưng Quốc thầm nghĩ, may mà ông phẫu thuật xong, chứ thì chuyện qua chuyện khác tới, tim ông chịu nổi.
Ông cũng thấy mệt mỏi vô cùng. Thằng út ăn hại thì chớ, thằng cả cũng dở chứng, giờ đến mụ vợ tào khang bao năm cũng giở chứng nốt.
Đến nỗi xảy chuyện, ông chẳng tìm ai để bàn bạc.
Trịnh Hưng Quốc day trán, : " bà nghĩ gì. Bà ấm ức trong lòng, thấy con bé nhà họ Ôn còn trẻ non , nghĩ dọa vài câu là nó sợ, nên mới kiếm trút giận chứ gì? bà nghĩ xem, nó là đứa dám bóc phốt cả bố đẻ đấy! Bà thử nhớ xem, bóc phốt bố đẻ xong nó trừng phạt gì ?"
Bà Trịnh đúng là nghĩ thế thật, và đến giờ vẫn tin Ôn Nguyệt bản lĩnh gì ghê gớm, bèn lầm bầm: " quan tâm chuyện nhà nó mà ."
"Bà quan tâm, nhưng thì ! Không những phạt, Ôn Vinh Sinh còn tăng tiền tiêu vặt cho nó nữa đấy." Trịnh Hưng Quốc phân tích, "Bà ăn với Ôn Vinh Sinh nên , lão sĩ diện to bằng trời. Đổi là đứa khác chuyện , đ.á.n.h nhừ t.ử là còn nhẹ đấy."
"Biết nó hưởng sái từ bà khuất."