"Đây là  thuê .
 
 
 
Không  vợ ."
 
 
 
Lục Dực   gây  hiểu lầm, theo bản năng  nhanh chóng phân rõ giới hạn với góa phụ , dù  cũng  đưa  đến thành Đàm Châu an ,  của đội tiêu đều ở trong Bách Phúc phủ,  cuối cùng cũng  thể buông bỏ gánh nặng , cho nên chỉ khẽ gật đầu  hiệu,  sải bước   trong, bóng dáng cao lớn thẳng tắp nhanh chóng biến mất trong ánh sáng rực rỡ của những tấm kính màu.
 
 
 
Cái tính cách cẩn thận tỉ mỉ  của , trong mắt Từ Ôn Vân   chút đáng yêu.
 
 
 
Không chỉ đáng yêu,  đàn ông  còn   điều,  nàng  thích danh xưng “hàng hóa”, liền đổi cách gọi thành “chủ thuê”. Xem , vẫn còn  nhiều  gian để dạy dỗ.
 
 
 
“Đi, chuẩn  chút rượu ngon món ngon đưa  phòng .
 
 
 
Tất cả chi phí, cứ tính  sổ của , chủ thuê .”
 
 
 
Tên bồi bàn  sững  một chút...
 
 
 
Không  chứ? Hai   thật sự chỉ là quan hệ thuê  ?
 
 
 
 ánh mắt vị lang quân   vị nương tử , rõ ràng là  trong sạch!
 
 
 
Hơn nữa, giữa thanh thiên bạch nhật thế , ai   mật mờ ám với chủ thuê như ?
 
 
 
Tên bồi bàn trong nháy mắt đầy nghi ngờ, nghiêng đầu, sai   chuẩn  đồ ăn ở nhà bếp.
 
 
 
Lúc , Cừu Đống   tin tức, vội vàng bước  khỏi quán trọ.
 
 
 
“Ta vốn nghĩ đợi  thứ thu xếp  thỏa, sẽ điều một chiếc xe ngựa đến đón nương tử,  ngờ nương tử   thành  một bước. May nhờ  Lục khách khanh quyết đoán, nhưng cưỡi ngựa  bằng  xe, dọc đường gió bụi mù mịt, nương tử vất vả .”
 
 
 
Sao   vất vả?
 
 
 
Tên ngốc     , cứ hối thúc như đòi mạng mà chạy  thành. Từ Ôn Vân   lưng ngựa, cảm thấy cả  sắp  xóc đến rời , chân đến giờ vẫn còn mềm nhũn.  những điều yếu đuối , nàng  tiện  với Cừu Đống, chỉ nhấc làn váy, cứng đờ bước  trong, mỉm  dịu dàng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-giau-hoang-thuong-mot-dua-con-luwa/chuong-40.html.]
 
 
“Có gì mà quý giá? Ta chịu .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
 
Nàng yên lặng  chờ trong đại sảnh, chỉ đợi  của tiêu cục  xong thủ tục thuê phòng cho nàng, là định  phòng tắm rửa sạch sẽ một phen.  chờ một lúc lâu, mới thấy Mã tiêu đầu mồ hôi lạnh đầm đìa  tới:
 
 
 
“Tiểu nương tử, thật  may, trong quán Bách Phúc hiện   còn phòng trống.”
 
 
 
Trước khi tiêu đội lên đường áp tiêu, đều sẽ căn cứ   lượng tiêu sư và khách hàng  cùng, sớm gửi thư đến các phân hiệu tiêu cục ở khắp nơi, để họ đặt phòng  tại các quán trọ.
 
 
 
 Từ Ôn Vân  gia nhập giữa chừng, cho nên chỉ  thể đặt phòng tại chỗ. Nếu là ngày thường thì cũng  khó, nhưng mấy ngày nay đúng  lúc   nghỉ ngơi và  ,   thăm hỏi họ hàng bạn bè  đông, cho nên các quán trọ lớn đều kín chỗ.
 
 
 
“Vốn tưởng hôm nay vẫn may mắn như đêm qua,  thể tìm  một gian phòng thượng hạng cho nương tử... Đáng tiếc,   hỏi kỹ , tối nay  chỉ quán Bách Phúc  kín phòng, mà các quán trọ khác cũng đều  còn phòng trống.”
 
 
 
Hả?
 
 
 
Từ Ôn Vân ngây  tại chỗ,
 
 
 
“Vậy   ?
 
 
 
Chẳng lẽ   lưu lạc đầu đường xó chợ ?”
 
 
 
Mã tiêu đầu   đến mức đó,
 
 
 
“May mà Nguyên Bạch gia nhập sớm,  đặt  một tiểu viện từ bảy, tám ngày .”
 
 
 
“Đó là tiểu viện  giá cao nhất của quán Bách Phúc,  ở một góc riêng biệt, yên tĩnh tao nhã. Bên trong  hai gian phòng lớn nhỏ, đều  ngăn cách thành  gian độc lập, đầy đủ tiện nghi. Nếu nương tử đồng ý,  sẽ  thuyết phục Nguyên Bạch, để  nhường gian phòng nhỏ đó cho nương tử ở.
 
 
 
... Nương tử đừng lo lắng ảnh hưởng đến danh tiết, Nguyên Bạch   loại   tâm địa  xa, ban đêm nàng đóng cửa phòng , thậm chí  cần gặp mặt.”
 
 
 
Trời ạ!
 
 
 
Đây chẳng  là trong cái rủi  cái may ?