Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-12-28 00:01:50
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2024-12-28 00:01:50
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cố Thịnh vẫn gì, mím đôi môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, trong sự nghiêm túc còn thêm một chút sự xoắn xuýt.
Giáo sư Khương thấy vẻ mặt ngập ngừng thôi của Cố Thịnh, trong lòng thoáng nghi ngờ, ông cụ chằm chằm Cố Thịnh, đó hỏi: “Cố Thịnh, vẻ mặt của cháu, cháu đang giấu diếm ông chuyện gì đúng ?"
Trong lòng Cố Thịnh giật thon thót, im lặng một hồi, đó hít một thật sâu : “Ông ngoại, lúc đầu cháu tới là chuyện , nhưng hôm qua cháu việc ngoài nên kịp với ông.”
“Có chuyện gì, cháu nghiêm túc thế?” Giáo sư Khương tưởng rằng việc liên quan đến công việc của Cố Thịnh, ông cụ vội vàng thẳng , sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Cố Thịnh dáng vẻ của giáo sư Khương, trong lòng càng cảm thấy chắc chắn, nhưng chuyện vẫn cần , cùng lắm thì lát nữa ông ngoại đánh gãy cái chân chó bệnh viện thôi.
Chết sớm c.h.ế.t muộn thì cũng là đều chết, bằng cứ chịu một đao cho thống khoái .
Vì , Cố Thịnh .
“Ông ngoại, nếu như cháu , cái đàn ông đáng tin cậy theo lời của ông là cháu thì ạ?” Cố Thịnh hắng giọng một cái, ông ngoại.
Ở một bên khác, giáo sư Khương ngơ ngác, khi sắp xếp câu của Cố Thịnh, ông cụ lập tức trừng to mắt .
Đợi một lát, để ông cụ sắp xếp .
Ý của Cố Thịnh là...
“Cháu đang hẹn hò với Thẩm Đường chính là cháu ?”
“Vâng.” Cố Thịnh trả lời.
“Vì , hôm qua Thẩm Đường muộn cũng là bởi vì cháu ?”
“Ông ngoại, cái thì cháu thể giải thích, chuyện là thế , tối hôm cháu và một nhóm bạn cùng ăn cơm, vì dẫn Thẩm Đường cùng gặp bạn cháu, trong lúc ăn cơm, Thẩm Đường bất cẩn uống nhầm rượu, đó say rượu, vì hôm qua cô mới đến muộn.”
“Cháu còn để Thẩm Đường uống rượu?” Giáo sư Khương đột nhiên nâng cao giọng, âm lượng lẽ cả tầng và tầng đều thể thấy .
Giáo sư Khương quát xong một câu , đó ông cụ lập tức dậy đảo mắt xung quanh, khi thấy cái chổi lông gà đặt trong hộc tủ, ông cụ vươn tay quơ lấy cái chổi lông gà đánh Cố Thịnh.
Vừa đánh, giáo sư Khương còn răn dạy.
“Cái thằng ranh con Cố Thịnh nhà cháu, từ nhỏ ông cháu là đứa láu cá , uổng công ông cảm thấy cháu láu cá mà tìm đến cháu? Cái gì mà yêu ảnh hưởng đến việc học cơ chứ, bây giờ ông xem như hiểu rõ , yêu đương với khác ảnh hưởng đến việc học tập, còn yêu đương với cháu thì đúng hả?”
“Cháu lừa con gái nhà thì cũng thôi , đằng cháu còn dẫn ngoài uống rượu, ông thấy cháu là đang ngứa da đây mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-177.html.]
“Dừng , cháu đừng chạy, hôm nay ông chắc chắn xử lý cho!”
Sau nửa tiếng, giáo sư Khương chứng minh đầy đủ câu “Càng già càng dẻo dai”.
Thư Nhiên cửa thấy lông gà bay khắp nhà, còn cái chổi lông gà buổi sáng bà cụ dùng chỉ còn lác đác vài cái lông, cái chổi lông gà tội nghiệp quả thực đáng thương.
“Ôi tời, một già một trẻ các ông ở trong nhà cái gì hả? Nhìn xem cái chổi lông gà của hai thành cái dạng gì đây , cái mua tốn tiền ?” Thư Nhiên nhíu mày, bà cụ giáo sư Khương hỏi: “Ông nó, ông , rót cuộc chuyện gì khiến hai ông cháu thành như hả, còn nữa, Tiểu Thịnh lớn như , ông còn tay đánh thằng bé gì thế hả? Có lời gì thể chuyện ?”
“Hừ, đúng là tuổi còn nhỏ nữa , con heo trưởng thành ăn rau xanh nhà khác đấy.” Giáo sư Khương nhạo một tiếng, ông cụ trả lời.
“Có ý gì hả, ông là ý gì? Nói rõ, chuyện rõ ràng, tiếng !” Thư Nhiên trừng mắt giáo sư Khương.
“ , để thằng bé .” Giáo sư Khương đặt m.ô.n.g xuống ghế, ông cụ thở phì tỏ thái độ.
Nhìn dáng vẻ của bạn già, Thư Nhiên sang cháu trai Cố Thịnh.
Cố Thịnh bắt gặp ánh mắt của bà ngoại, đầu tiên nở nụ lấy lòng bà ngoại, đó mới nó: “Bà ngoại, thì, cháu yêu .”
DTV
“Ôi trời, yêu , rốt , là con gái nhà ai , ở đây, dáng dấp thế nào, khi nào thời gian thì dẫn về nhà để chúng thử ? Cháu xem cháu đấy, yêu mà còn hổ .” Thư Nhiên trêu ghẹo .
“À, bà để thằng bé xem đối tượng của nó là ai .” Giáo sư Khương ở bên cạnh lạnh lùng một câu.
“Là ai ?” Thư Nhiên thuận theo lời của giáo sư Khương mà hỏi một câu.
Cố Thịnh nịnh nọt, đáp: “Thẩm Đường ạ.”
Khi Thư Nhiên cái tên “Thẩm Đường” , bà cụ ngơ ngác sang giáo sưe Khương, trong mắt rõ một câu “Có là Thẩm Đường mà trong lòng đang nghĩ ?”
“Chính là mà bà đang nghĩ đấy, cháu ngoại của bà thật sự trưởng thành , ăn cải trắng trong đất nhà khác , nhưng chỉ thế thì đến mức đánh nó, vấn đề là Cố Thịnh mà dám dẫn Đường Đường ngoài ăn cơm uống rượu với đám bạn của nó. Một cô gái như Đường Đường, Cố Thịnh chuyện như thế, bà xem là chuyện của con hả?”
Thư Nhiên thấy giáo sư Khương , bà cụ lập tức đen mặt : “Đáng đời đánh, ông nó, ông đánh vẫn còn nhẹ đấy, trong bếp vẫn còn một cái chổi, ông đánh thì cứ lấy cái đó mà đánh, đánh hỏng cũng đau lòng.”
Cố Thịnh ngơ ngác, thật sự là cháu ruột ?
Đôi vợ chồng hợp khiển tránh Cố Thịnh ròng rõ một tiếng đồng hồ mới bỏ qua cho , đó giáo sư Khương gọi Cố Thịnh trong thư phòng.
Trong thư phòng, giáo sư Khương kể những tin đồn gần đây liên quan đến Thẩm Đường ở trong đại học Bắc Kinh, ông cụ chỉ đúng một ý, trong chuyện , trong cuộc là Cố Thịnh đến trường học một chuyến, đó giải thích chuyện rõ ràng.
Đến giờ ăn cơm trưa, giáo sư Khương và Thư Nhiên cùng đuổi Cố Thịnh khỏi nhà.
Đôi vợ chồng trong phòng khách phát biểu ý kiến về mối quan hệ yêu của Cố Thịnh và Thẩm Đường.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.