Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-12-28 00:02:22
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hồng Quân thấy Thẩm Đường, ấn tượng đầu tiên của ông cụ là tệ lắm, xinh trắng trẻo, khi đây cũng thoải mái, mang cho khác một cảm giác dễ chịu.

“Thẩm Đường, cháu là ? Trông cháu lớn lắm, đang công tác ở ?” Ông cụ ôn tồn hỏi.

DTV

tướng mạo của ông cụ, kết hợp với cái khí chất đó, thế nào cũng cảm thấy hung dữ, chính là kiểu thể dọa con nít òa .

Thẩm Đường còn là trẻ con nữa nên đương nhiên sẽ sợ ông cụ, cô nhẹ đáp lời: “Ông nội Cố, nhà của cháu ở thôn Thượng Khê, ở phía nam tỉnh H, là một thôn nhỏ trong thị trấn XX ạ, cháu vẫn còn học.”

Cố Hồng Quân thấy Thẩm Đường chuyện vẫn thoải mái, chút né tránh nào, thể thấy tính cách của cô , khi cô bé vẫn còn học, Cố Hồng Quân nhíu mày, nhưng ý trong mắt nhiều thêm vài phần, đó ông cụ hỏi: “Học đại học ? Cháu học trường nào?”

“Cháu học ở đại học Bắc Kinh, năm nhất ạ.” Thẩm Đường trả lời.

Cố Hồng Quân thấy đại học Bắc Kinh thì lập tức nghĩ tới Khương Bính Thăng.

Lúc , Khương Linh Chi cũng lập tức : “Cha, Đường Đường là học sinh của cha con, ngành Toán học của đại học Bắc Kinh, con về từng gặp Đường Đường .”

“À, còn chuyện .” Cố Hồng Quân thản nhiên một câu.

Nhân khẩu trong nhà họ Cố đơn giản, Thẩm Đường cảm tình với nhà họ Cố, khi ăn cơm trưa ở nhà xong, bởi vì buổi chiều Thẩm Đường tiết học nên ăn xong, Cố Thịnh lập tức lái xe chở Thẩm Đường tới đại học Bắc Kinh.

Cố Thịnh và Thẩm Đường , Cố Quân Thượng và Khương Linh Chi cũng lâu.

Cố Hồng Quân đợi rời hết, lúc ông cụ mới dậy tới điện thoại bàn ở bên cạnh, cầm ống lên bấm một dãy nào đó.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì lập tức tiếp máy.

“Alo, ông Cố, hôm nay thời gian gọi điện cho ? Hiếm thấy nha.”

“Ông cụ Khương, ông tử tế đó, ông sớm Cố Thịnh và học sinh của ông là đối tượng của , ông cho hả! Ông cảm thấy quá đáng ?”

“Ôi trời, là do bận rộn thôi , ha ha, ông Cố, học sinh của thế nào? Không tệ đúng chứ? cho ông , cô học sinh của giỏi đó...”

Sau đó, Khương Bính Thăng lập tức khoe khoang, khoe đủ các loại, dù một học sinh như Thẩm Đường thì mang khoe thế nào cũng .

“Con bé thật sự như lời ông hả?” Cố Hồng Quân hỏi.

“Có ông là tự mà, nhưng mà ông Cố Thịnh và Thẩm Đường là đối tượng của ?”

“Cố Thịnh dẫn ngươi về nhà, mới ăn cơm trưa cùng xong.”

“Ôi trời, bảo ông đột nhiên gọi điện cho , ông thấy , ánh mắt ông lợi hại như , cô bé mà ông cũng ?” Giáo sư Khương trêu ghẹo.

Cố Hồng Quân nhớ tới những chuyện liên quan đến Thẩm Đường mà Khương Bính Thăng , ông đột nhiên lẩm bẩm với điện thoại một câu: “Con bé , nhưng mà nghĩ thế nào cũng hiểu con bé với Cố Thịnh, một bắp cải trắng như để con heo Cố Thịnh ăn mất ?”

, thế, cũng thấy .” Giáo sư Khương phụ họa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-196.html.]

Ở một bên khác.

Cố Thịnh vẫn trong lòng hai ông cụ, vị trí ngang bằng với heo .

Cố Thịnh = Heo.

Thẩm Đường = Cải trắng.

Heo ăn cải trắng, sai ở hết, vấn đề gì cả.

Ngày hôm , Thẩm Đường tiễn Cố Thịnh đến nhà ga, cô trở về cuộc sống bình lặng của .

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, một học kỳ sắp trôi qua.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng ngoài, Thẩm Đường gần như biến thành một quả bóng, thời tiết ở miền Bắc quá lạnh, Thẩm Đường thật sự chịu nổi.

Tan học, Thẩm Đường đang thu dọn đồ đạc thì đột nhiên một bạn học với Thẩm Đường rằng tầng tìm cô.

Thẩm Đường thấy tìm thì cũng cảm thấy tò mò, khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Thẩm Đường lập tức ngoài.

Bước khỏi tòa nhà giảng dạy, Thẩm Đường ngạc nhiên khi thấy Ngô Giai Nhân, dù từ khi hai tới Bắc Kinh cùn , gần một học kỳ , nhưng đây là đầu tiên Ngô Giai Nhân đến tìm cô.

Thẩm Đường ngốc, cô đương nhiên thể cảm nhận Ngô Giai Nhân thích , bình thường hai cùng tiếp xúc nhiều với , vì bây giờ thấy Ngô Giai Nhân, Thẩm Đường cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Ngô Giai Nhân thấy Thẩm Đường, cô ngập ngừng thôi, khi thấy Thẩm Đường đến chỗ , Ngô Giai Nhân lập tức cảm thấy hổ hơn, cô mấp máy môi, đến khi Thẩm Đường đến gần mà cô vẫn còn do dự.

Nhìn Ngô Giai Nhân ấp a ấp úng, Thẩm Đường đánh giá đối phương từ xuống một chút, đó chủ động hỏi: “Cậu tìm việc đúng ?”

“Ừm.” Ngô Giai Nhân gật nhẹ đầu, cô xoắn xuýt cắn môi trong chốc lát, đó tiếp tục : “Thẩm Đường, quen ở Bắc Kinh, còn cách nào khác nên mới tới tìm .”

“Cậu tìm chuyện gì, cứ .” Còn thể giúp thì còn tùy thuộc tình huống.

vay tiền.” Ngô Giai Nhân quẫn bác Thẩm Đường.

Bây giờ Ngô Giai Nhân cảm thấy tìm một cái lỗ để chui , từ nhỏ cô thích Thẩm Đường bởi Thẩm Đường xinh hơn cô , dỗ dành khác hơn cô , từ nhỏ trong nhà thích Thẩm Đường, luôn thích Thẩm Đường nhiều hơn một chút.

Ngô Giai Nhân vẫn luôn âm thầm tranh đoạt với Thẩm Đường nhiều năm, nhưng thật sự còn cách nào khác, nếu cách thì cô cũng sẽ đến đây cầu xin Thẩm Đường.

Thẩm Đường Ngô Giai Nhân vay tiền, cô chằm chằm Ngô Giai Nhân vài giây đồng hồ, đó hỏi: “Cậu vay bao nhiêu?”

“Năm trăm.” Ngô Giai Nhân gấp rút một con , hình như cô con lớn, vì Ngô Giai Nhân tiếp tục : “Thẩm Đường, yêu tâm, khi tiền thì sẽ lập tức trả cho .”

Năm trăm đồng là sinh hoạt phí một năm của Ngô Giai Nhân, nhưng cô dám cho nhà chuyện đó, cô cũng khiến nhà lo lắng.

“Chuyện vay tiền lát nữa hẵng , hỏi vay tiền là để gì? nhớ định kỳ sẽ cho phí sinh hoạt mà, vì khi vay tiền thì cho cần nhiều tiền như .”

Loading...