Ta Không Phải Hí Thần - Chương 35: Ném đi

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:22:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai khu – phố Băng Tuyền.

Cuối một ngã tư đường vắng, giữa cơn tuyết rơi dày đặc, một tòa biệt viện rộng hàng trăm mét vuông đang rực sáng và náo nhiệt khác thường. Ánh lửa từ hàng trăm bó đuốc thắp sáng ngóc ngách trong sân, nóng lan khiến tuyết bay xuống kịp chạm đất tan thành nước.

Nơi ngày thường hệt như một nhà hoang, lâu ngày ai đoái hoài. chỉ vài sự thật: chủ nhân của biệt viện – Mã Trung, là kẻ thể mua nửa con phố Hàn Sương bên ba khu một cách dễ dàng.

Tối nay, vẻ hoang phế biến mất. Âm nhạc lả lơi hòa cùng tiếng đùa, giọng nữ nũng nịu quyện với tiếng đàn ông say sưa — tựa chốn hoan lạc, phóng túng đến cực độ.

“Không ngờ biệt viện của Mã ca tiện nghi như . Bình thường bỏ thật uổng quá.”

Tiền Phàm, mặc bộ chấp pháp phục đỏ sẫm, ghế đầu. Hắn nheo mắt mấy vũ nữ ăn mặc mỏng manh uốn éo sân khấu, miệng ngớt tán thưởng.

“Có gì , bên ba khu, Mã ca còn cái biệt thự to hơn cái gấp đôi.” Một tên chấp pháp khác nâng ly rượu cụng với , uống cạn.

“Trời ạ… Không bao giờ mới mua một chỗ như thế.”

“Hàn Mông c.h.ế.t , giờ chẳng ai ngáng đường nữa. Thêm vài năm, chúng ai cũng một tòa như !”

“Ha ha ha! Uống! Cạn ly!”

“Ủa, Mã ca còn tới ?”

“Trên đường , kêu tụi cứ chơi .”

Tiền Phàm gật đầu. Lúc , một đàn ông biệt danh Cốt Đao kéo theo một vũ nữ tiến gần.

“Đến đây, kính Tiền lão bản một ly! Mấy chuyện hiểu lầm thôi, còn mong lão bản chiếu cố ăn nha…”

Tiền Phàm bật : “Xương lão bản quá lời . Bữa tiệc do Mã ca chủ, chỉ ké tí thôi. ăn thì chắc chắn là đôi bên cùng lợi!”

“Cùng lợi, cùng lợi!”

Cả đám ha hả, chạm cốc loạn xạ. Bọn họ là những kẻ m.á.u mặt ở phố Băng Tuyền: kẻ buôn súng, kẻ bán ma túy, thậm chí kẻ chuyên cung cấp phụ nữ… giờ phút , ai nấy đều tỏ thiện, giống y như mấy ông chủ doanh nghiệp đang họp mặt vui vẻ.

“Tiền lão bản, hàng mấy hôm thế nào ?” Cốt Đao hạ giọng hỏi, mắt lóe ánh tà ác, “Trái tim đó với mấy bộ nội tạng khác… chất lượng chứ?”

“Không tệ.” Tiền Phàm thản nhiên đáp, “Người mua hài lòng.”

“Nghe đồn đó một mua hết sạch nội tạng? Giao đến Cực Quang thành chứ?”

Vừa ba chữ đó, ánh mắt Tiền Phàm híp , lạnh lẽo Cốt Đao.

“Xương lão bản, nghề thì chuyện , chuyện nên . Nói nhiều coi chừng rước họa .”

“Haha… Phải , là lắm miệng! Tự phạt một ly!”

Hắn tu một hết sạch ly rượu, đó sang vuốt ve cô vũ nữ bên cạnh, chút e dè đùa giỡn ngay mặt đám đông.

thật, mấy màn coi hoài cũng chán… Không tiết mục nào mới mẻ hơn ?”

“Muốn xem gì nữa? Còn hài lòng ?”

“Nghe ở Cực Quang thành còn ca kịch, ảo thuật, tấu hài, thậm chí hát hí khúc… Ở đây nghèo nàn thế?”

“Đó là Cực Quang thành, nơi là ba khu. Có là giỏi !”

“Chán thật…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-35-nem-di.html.]

Cốt Đao lắc đầu, mặt đỏ gay vì rượu. Hắn đẩy hai cô gái , thẳng lên sân khấu, chen giữa dàn vũ nữ. Cả đội hình rối loạn, âm nhạc lặng .

“Đừng dừng ! Nhảy tiếp chứ!”

Hắn lưng một cô gái, hai tay trườn như rắn lên thể cô, điều khiển từng cử động của nàng như con rối. Cô vũ nữ sợ đến trắng bệch, nhưng dám phản kháng, chỉ run rẩy chịu trận. Những còn đành giả vờ thấy gì, tiếp tục nhảy trong tiếng trống và sáo trúc lặp .

“Ha ha ha! Cốt Đao mà múa thì thôi !”

“Còn bằng tao lên nhảy đó!”

“Hắn nhảy cũng khiếu mà! Thử múa cột coi!”

Cả đám phía vỗ tay ầm, khí càng lúc càng cuồng loạn.

lúc đó, cửa biệt viện mở , một chậm rãi bước qua làn tuyết trắng.

“Mã ca tới ?”

Cả đám đồng loạt sững sờ.

Không Mã Trung.

Mà là một thiếu niên khoác bộ hí phục đỏ chót – Trần Linh.

Từng bước chân in hằn mặt đất ướt lạnh, bùn tuyết bám giày. Mái tóc nhuộm ánh trắng vì tuyết rơi, nhưng chính màu đỏ áo mới thật sự nổi bật — đỏ rực như máu, như lửa, lặng lẽ mà kinh .

Nhận gương mặt , đa trong phòng đều đổi sắc mặt. Những ký ức cũ ùa về, mang theo oán hận và hiểm độc. Tiền Phàm thoáng sửng sốt, cùng chấp pháp bên cạnh dậy.

“Trần Linh ! Sao đến đây?” Hắn gượng, cố giữ giọng tự nhiên. “Khéo thật đó, rời thì hai khu, ba khu giải phong. Tụi mới lập tức tổ chức tiệc mừng… Nếu , mời vui chung !”

Trần Linh chẳng gì. Hắn bước từng bước xuyên qua sân, đến giữa phòng.

“Không cần.” Giọng lạnh nhạt. “ tới… lấy một vài thứ.”

“Lấy đồ? Cậu đánh rơi gì ?”

Trần Linh vẫn đáp, chỉ bước lên sân khấu — nơi Cốt Đao đang . Ánh mắt từ đầu tới cuối rời khỏi gã.

“Ồ, là Trần đại chấp pháp đấy ?” Cốt Đao khinh, buông vũ nữ khỏi tay, “Ăn mặc thế biểu diễn cho tụi xem ?”

Hàn Mông chết, cả hai khu lẫn ba khu đều trong tay Mã Trung. Gã chẳng tin Trần Linh còn dám chống đối. Giờ đây, thiên hạ là của bọn !

“Ha ha! Để biểu diễn !”

“Mặc đồ đỏ, chắc định hát hí khúc? Hát bài gì đây?!”

Tiếng vang dội khắp biệt viện.

Chỉ riêng Tiền Phàm, gương mặt lạnh , mắt lộ vẻ cảnh giác.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Trần Linh, nếu rơi gì thật, . sai tìm giúp…”

Trần Linh rốt cuộc mở miệng. Mắt thẳng Cốt Đao:

đánh rơi… một trái tim.”

“…Và mạng sống của em trai .”

Ngay câu —1 bàn tay xuyên thủng n.g.ự.c Cốt Đao!

Loading...