Ta Không Phải Hí Thần - Chương 37: Thần Quyến Giáng Lâm

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:22:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tế khí?!”

Hai vị chấp pháp quan bên cạnh Tiền Phàm lập tức biến sắc khi thấy thứ đang cầm trong tay—một khớp xương ngón tay ngả màu, như thể từng đào lên từ nấm mồ nào đó.

Ngay khoảnh khắc khúc xương đó tiếp xúc với khí, một luồng khí nóng hừng hực như từ địa ngục trào , quét sạch lạnh xung quanh. Tuyết lớn đang rơi bỗng chặn ngay ngoài đình viện, như một “trường lực” vô hình chặn .

Tiền Phàm siết chặt khúc xương trong tay, mắt hề rời khỏi Trần Linh đang đại khai sát giới ở phía xa. Trong ánh mắt , lóe lên sát khí dữ tợn.

Khúc xương ngón tay là một món tế khí mua từ chợ đen khu Năm hai năm , trả bằng hơn nửa giá trị bản mới lấy . Nghe đồn, nó lấy từ t.h.i t.h.ể của một chấp pháp quan từng Hôi giới ô nhiễm. Từ đó đến nay, luôn coi nó như con át chủ bài giữ mạng, từng sử dụng.

... buộc dùng đến.

“Bắt cho !!” – Tiền Phàm gầm lên, chút do dự đ.â.m khớp xương lòng bàn tay.

Máu tươi phụt , chảy dài dọc theo khúc xương. Lập tức, khúc xương như sống dậy, điên cuồng hút lấy huyết nhục của . Một vòng sáng đen mờ hiện quanh khúc xương.

Ầm!!

Đất trong đình viện rung chuyển dữ dội, tuyết đọng nổ tung chân Trần Linh!

Trần Linh hoa mắt. Ngay lúc kịp phản ứng, một chiếc xương sườn khổng lồ, tái nhợt với những gai nhọn ngược, phóng thẳng từ lòng đất lên, xuyên thủng vai như một ngọn thương trắng.

Hắn thể thấy rõ quỹ đạo của chiếc xương, nhưng nó xuất hiện quá bất ngờ, khiến chỉ kịp nghiêng né khỏi chỗ hiểm. Đau đớn thấu xương từ vai truyền đến, m.á.u trào như suối.

Cơn đau còn kịp nguôi, chiếc xương sườn thứ hai, thứ ba tiếp tục phóng lên!

Không còn lối tránh, Trần Linh chỉ thể lách sát thể về một bên, tránh để xuyên trúng tim đầu. cứ như , càng dồn ép thế bí.

Khi chiếc xương sườn thứ năm trồi lên, giam chặt trong một lồng xương khổng lồ, chẳng khác nào tù nhân nhốt trong lồng sắt.

“…Thứ là gì …” – Trần Linh khúc xương trong tay Tiền Phàm, ánh mắt lạnh lẽo.

Tế khí phát huy tác dụng, m.á.u thịt của Tiền Phàm hút đến mức hình gầy rộc chỉ còn da bọc xương. Hắn co quắp như một kẻ nghiện đói lả. đến khi xương ngừng trồi lên, cơ thể cũng ngừng hao mòn.

Thấy đủ, Tiền Phàm lập tức rút khúc xương khỏi tay, run rẩy bỏ một tờ giấy dầu, sắc mặt trắng bệch nhưng nụ đầy thỏa mãn.

Với sức mạnh , tự tin : “Đáng từng đồng.” Mức độ tàn phá tương đương với một chấp pháp cấp Thần đạo nhị giai!

Hai chấp pháp quan cạnh kinh hãi thôi. Trong mắt họ giờ đây, Tiền Phàm như một vị đại năng thần bí, đáng sợ, khiến kính nể.

Tiền Phàm lê bước về phía đình viện, môi nhếch lên lạnh:

“Thế nào? Vừa g.i.ế.c sướng tay lắm chứ?”

Xác c.h.ế.t ngổn ngang tuyết. Máu chảy nhuộm đỏ cả một mảng đất. Trần Linh nhốt trong lồng xương, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt m.á.u me nhưng chút biểu cảm.

“Lấy [Thần Quyến] thì ghê gớm lắm ?”

“Ngươi dù là chuẩn chấp pháp, cuối cùng vẫn trong tay . Biết vì ? Vì ngươi đụng lợi ích của quá nhiều !”

Nói , Tiền Phàm móc một khẩu s.ú.n.g đen sì, giơ lên chĩa thẳng đầu Trần Linh.

Trong lúc đó—

Ở ngoài trạch viện, nam nhân áo đen với gương mặt mơ hồ lặng lẽ quan sát. Nhìn thấy cảnh tượng mắt, khẽ cau mày:

“Không . Nếu để bắn, Trần Linh sẽ chết.”

Hắn toan hành động thì giọng trầm thấp vang lên bên cạnh:

“Khoan .”

Đó là Sở Mục Vân, ánh mắt lớp kính ánh lên dị quang. “Có điều gì đó đúng…”

“Không đúng?” – Bóng đen hỏi .

Trong sân.

Trần Linh đối mặt với khẩu súng, vẫn bất động. Ánh mắt như vực sâu đáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-37-than-quyen-giang-lam.html.]

Ngay khi Tiền Phàm chuẩn bóp cò, bầu trời phía đột nhiên chấn động.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai cột sáng thần thánh xuyên thẳng từ thiên xuống, đ.â.m xuyên màn tuyết, chiếu rọi lên Trần Linh đang nhốt trong lồng xương!

ẦM——!!

Khí tức Thần đạo bùng phát. Một cơn sóng chấn động vô hình xé toạc gian, hất Tiền Phàm bay ngược, lăn nhào nền tuyết.

Hắn kinh hoảng ngẩng đầu: “Là… là [Thần Quyến]?! Không thể nào! Hắn nhận Thần Quyến cơ mà?!”

Hai cột thần quang—một đen, một tím—từ hai vì bầu trời giáng xuống.

“Viên đen là Binh Thần đạo… Còn viên tím … là Vu Thần đạo?” – Hai chấp pháp quan bên cạnh cũng sững sờ.

“Cùng lúc hai đại Thần đạo chiếu cố… Rốt cuộc là loại quái vật gì?!”

Trần Linh m.á.u me đầm đìa, ngẩng đầu hai ngôi đang rực sáng bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hắn chuẩn cho cái chết, vì [Giá trị mong ] hiện tại của đủ cao—chết cũng thể sống . ngờ... kích phát Thần Quyến.

Không một, mà là hai Thần đạo cùng lúc!

Hắn nhớ , khi g.i.ế.c Cốt Đao, đúng là cảm giác gì đó lạ. Không sung sướng, oán hận… mà là… một cảm giác tự nhiên, như thể sinh là để việc đó.

Theo lời Sở Mục Vân, chỉ cần đầu g.i.ế.c thể dẫn động Binh Thần đạo chiếu cố, chính là thiên tài bẩm sinh của Binh Thần đạo.

còn viên màu tím thì ?

Hắn còn kịp hiểu thì...

Bầu trời sáng lên nữa.

Ngôi thứ ba xuất hiện, ánh sáng đỏ như chu sa, trong suốt như lưu ly, lấp lánh chiếu rọi khắp gian.

Ánh thần huy băng gấm bao phủ Trần Linh, hợp nhất với ánh sáng của hai Thần đạo đó, tạo nên một vầng sáng ba tầng xoáy lấy cơ thể .

Trần Linh lặng .

“Còn … một Thần đạo nữa?!”

“Ba Thần đạo cùng lúc?!!”

“Khoan … màu sắc là gì ? Chưa từng thấy…” – Ba Tiền Phàm đều trợn tròn mắt.

Bên ngoài trạch viện, hai cũng giấu nổi kinh ngạc.

“Sắc chu sa, ánh như lưu ly… Không sai , là Hí Thần đạo.” – Bóng đen khẽ lẩm bẩm.

“Hí Thần đạo?” – Sở Mục Vân cau mày, “ thì liên quan gì đến Thần đạo đó?”

“Có thể giỏi... diễn kịch, hoặc hát hí khúc?”

“Không… trong tưởng tượng của thì .” – Sở Mục Vân chậm rãi .

Ba Thần đạo cùng lúc giáng lâm… Cả thành Cực Quang nhất định chú ý tới, thể sẽ phái đến điều tra.

Nam nhân áo đen lắc đầu: “Tiếc thật. Hắn là dung hợp, mệnh định thể tiến Thần đạo.”

“Không cần đợi đến Cực Quang...” – Sở Mục Vân ngẩng đầu về phương xa, gió tuyết rít qua áo choàng .

“Có một chấp pháp quan đang tiến đến gần .”

“Hắn đến quá nhanh. Nếu để can thiệp, thứ sẽ đổ bể.”

Sở Mục Vân nghiêng chuẩn hành động.

“Không cần.” – Bóng đen khẽ .

“Tại ?”

“…Đã khác ngăn cản .”

Loading...