Ta Không Phải Hí Thần - Chương 38: Thần Đạo Tránh Lui

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:23:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió tuyết rít gào giữa thành phố chìm trong sắc trắng.

Một bóng khoác áo đen lặng lẽ bước trong bão tuyết. Đôi ủng nặng nề giẫm xuống mặt tuyết, để từng dấu chân thẳng hàng. Từ vạt áo , m.á.u nhỏ xuống từng giọt đỏ thẫm, kéo dài như một dải lụa m.á.u rải nền trắng.

Tách—tách—tách.

Ngọn lửa đá bật lên, đốt cháy đầu điếu xì gà. Hắn hít một dài làn khói nồng, chậm rãi phả trong cái lạnh buốt thấu xương.

“Cơ bản dọn sạch. Chỉ còn chút tàn dư. Lần … dứt điểm.”

Chiếc áo khoác đẫm m.á.u khẽ bay trong gió. Trên đó, bốn đường vân bạc khẽ lóe sáng như thể mang theo điều gì kỳ dị.

lúc đó, bầu trời xám mờ, hai luồng ánh sáng thần thánh đồng thời bừng lên, thần quang mờ ảo chiếu thẳng xuống một tòa trạch viện phía xa.

Người đàn ông khẽ nhướn mày.

“Thần Quyến?”

“Nhìn hướng đó… Là nhà Mã Trung. Đám tàn dư kẻ là Thần Quyến Giả?”

Còn đang lẩm bẩm, luồng thần quang thứ ba cũng rực sáng, ánh sáng như ngọn lửa thiêng trút thẳng từ trời cao xuống đất.

“Ba thần đạo đồng loạt xuất hiện?” — Hắn giật , cảm giác quen thuộc biến thành chấn động thực sự.

“Là loại yêu nghiệt gì mới khiến ba đạo thần cùng lúc giáng thế?”

Hắn vô thức tăng tốc. Tuyết bay mỗi lúc một dày. Trạch viện phía xa như gần, như xa, mờ ảo như một bóng ma giữa cơn bão tuyết.

Một phút… hai phút… ba phút trôi qua, nhưng cảnh vật mắt vẫn chẳng đổi. Hắn mãi mà vẫn chỉ thấy bóng trạch viện xa xa như ẩn như hiện.

Gió gào bên tai.

Hắn đột ngột dừng bước, đầu . Dưới chân , dấu chân để đều biến mất. Không một dấu tích. Như thể từ đầu đến cuối, từng tồn tại nơi đây.

“Ai?” – Hắn trầm giọng hỏi.

Không một tiếng đáp. Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết vặn vẹo, nuốt chửng giọng của cõi hư . Thế giới trắng xóa trở nên quái dị, tĩnh mịch đến nghẹt thở.

“Giả thần giả quỷ!”

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nắm s.ú.n.g bên hông, một tầng lĩnh vực vô hình tỏa quanh . Hắn nhắm mắt, như thể đang cảm nhận điều gì.

Đột ngột — Ầm!

Hắn xoay , giơ s.ú.n.g nhắm thẳng về phía một góc trống và bóp cò.

Tiếng nổ rền vang phá tan hư , đánh tan cả bông tuyết đường đạn. Cùng lúc đó, khung cảnh xung quanh giống như lớp giấy thiêu rụi — mặt đất, bầu trời, tòa trạch viện… tất cả như xé rách. Một lớp thực tại ảo ảnh sụp đổ.

Tòa trạch viện phía xa, cuối cùng cũng hiện rõ ràng.

Một tiếng "?" vang lên bên cạnh.

Hắn đầu, thấy một thiếu niên đeo mặt nạ giấy trắng, đang xổm nền tuyết, tay cầm cành cây, kinh ngạc qua hai lỗ thủng của mặt nạ.

Trước mặt thiếu niên, một vòng tròn lớn vẽ bằng cành cây hiện rõ tuyết — mà đang ngay chính giữa.

Vị trí nổ súng, vòng tròn xé toạc, lộ một lỗ hổng.

“Ta còn tưởng ngươi thêm vài phút mới phát hiện .”

“Xem đánh giá thấp ngươi . Không hổ là thiên tài chấp pháp truyền thuyết.”

“Ngươi là ai?”

Hàn Mông nhíu mày. Dù thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, thể cảm nhận bước Đệ Ngũ Giai, sức mạnh vượt trội hơn cả hiện tại!

“Mặt che , còn hỏi là ai ?” – Thiếu niên chỉ tờ giấy mặt, chọc thêm một lỗ để thở, giọng ngắt quãng:

“Già … đầu óc chậm chạp hẳn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-38-than-dao-tranh-lui.html.]

Sắc mặt Hàn Mông sầm .

“Ngươi — cản chấp pháp đang thi hành nhiệm vụ là tội gì ?”

“Chấp pháp?” – Thiếu niên khẩy.

“Ghê gớm lắm ?”

Hắn vạch nhẹ một đường tuyết bằng nhánh cây. Dưới chân Hàn Mông, một hình vuông khổng lồ từ tuyết đột ngột hiện , khóa bên trong.

“Nếu ngươi thể tự thoát , mới công nhận ngươi chút bản lĩnh… chừng một phần mười của .”

Hàn Mông cúi xuống. Dưới chân , xuất hiện một lá bài poker khổng lồ: 8 chuồn.

Ngay khoảnh khắc thấy mặt bài, mắt co rút — Hoàng Hôn Xã?!

________________________________________

Phiêu Vũ Miên Miên

Bên trong biệt viện.

Trần Linh ngẩng đầu ngôi thứ ba bừng sáng trời. Trong mắt là sự khó hiểu.

Hắn ngôi đó là gì, càng rõ vì thu hút.

Nếu như , g.i.ế.c khiến “Binh Thần Đạo” xuất hiện, thì hai thần đạo còn … tại cũng đến?

Hắn nghĩ mãi , cuối cùng dứt khoát nghĩ nữa. Với lúc , điều duy nhất quan trọng: chọn bước lên thần đạo nào.

Chỉ cần đạp thần đạo, sẽ sức mạnh siêu phàm. Có thể một ngày, đủ khả năng thoát khỏi sự giám sát của "Người Xem".

Một thể hai con đường cùng lúc.

Hắn ba thần đạo, chút do dự chọn Binh Thần Đạo. Đó là cái tên duy nhất nhận . Hơn nữa, chiêu “Vũ Khúc Sát Chóc” của Hàn Mông để ấn tượng mạnh đến mức khó phai.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bước lên, đột biến xảy !

Phía , từ trong hư vô, hàng trăm đôi mắt đỏ như m.á.u đồng loạt mở — như một đại dương đen đặc đang chuyển động.

"Người Xem", bắt đầu can thiệp.

Đông — đông — đông — đông!

Cả rạp hát rung chuyển. Hàng ngàn khán giả vô hình giẫm mạnh sàn nhà. Âm thanh ầm ầm vang vọng như tiếng sấm.

Hàng trăm ánh mắt từ rạp hát về ba ngôi trời. Một sức mạnh cấp Diệt Thế dâng trào, như cự thú vô hình đang gầm thét uy h.i.ế.p cả ba thần đạo.

Chúng thần đạo chạm Trần Linh.

Chúng từ chối.

Chúng đe dọa.

Ngay đó, ba ngôi run rẩy.

Thần quang bao phủ quanh Trần Linh vỡ vụn từng mảnh. Con đường thần thánh kết nối từ trời cao… bắt đầu sụp đổ.

Bởi vì…

Thần đạo khiếp sợ.

Chúng thấy quái vật lưng Trần Linh — thứ bóng tối tàn khốc ẩn sâu thể chạm tới.

Từ kẻ thần đạo chọn, Trần Linh trở thành thứ tất cả các thần đạo tránh né. Không ai “con quái vật đó” bước chân thế giới của .

Bọn chúng — tự cắt đứt thần đạo.

Lui. Tránh. Ẩn.

Ba luồng ánh sáng biến mất. Con đường dẫn đến sức mạnh sụp đổ. Bầu trời trở u ám. Trong phòng, tất cả — kể cả Trần Linh, Tiền Phàm và đám — đều sững tại chỗ, lời nào.

Loading...