Ta Không Phải Hí Thần - Chương 44: Chất vấn

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:23:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“…Không cần.” Trần Linh thu đao , hít sâu một . “ cần thời gian suy nghĩ thêm.”

Sở Mục Vân tựa ghế, ánh mắt bình thản, dường như sớm đoán kết quả . Hắn gật đầu:

“Không . Khi nào nghĩ xong, cứ đến Tiệm tạp hóa Tiểu Phương tìm . Hôm nay sẽ ở đó cả ngày, chờ .”

Trần Linh định rời thì Sở Mục Vân móc từ trong áo một vật nhỏ màu bạc, đưa tới mặt .

“Cái là gì?”

“Quà tặng từ cấp cho .” Sở Mục Vân bình thản. “Nó sẽ giúp hiểu rõ hơn về bọn …”

Trần Linh nhận lấy khối kim loại nhỏ, cầm trong tay xoay xoay kỹ một lúc, nhẹ gật đầu.

“Được, cảm ơn.”

Sở Mục Vân nữa, bổ sung:

“Còn nữa, để ý đến trạng thái tinh thần của . Đừng để Thần đạo lệch lạc tâm trí… Con đường đang , hề dễ dàng gì .”

Trần Linh đáp. Hắn . Từ lúc bước lên con đường đó, cảm xúc của bắt đầu phần lệch lạc. Nếu bình tâm suy nghĩ, thể sẽ trượt sâu vực thẳm…

Ra khỏi phòng, Trần Linh men theo cầu thang lên , xuyên qua một cửa hàng nhỏ. Người phụ nữ gục ngủ quầy chỉ liếc một cái tiếp tục lim dim.

Trần Linh cũng nhận đây là Tiệm tạp hóa Tiểu Phương. Tuy xa khu Hàn Sương, nhưng hàng hóa ở đây rẻ. Trước Tết, từng dắt Trần Yến đến đây mấy … Không ngờ, nơi là cứ điểm của tổ chức mà Sở Mục Vân tham gia.

Không bắt chuyện với ai, Trần Linh đẩy cửa bước ngoài.

Tuyết vẫn rơi, dày đặc và nặng nề như từng dấu hiệu dừng . Tầng tuyết đọng ngập đến mắt cá chân, mỗi bước đều nặng nề hơn.

Không hiểu vì , về hướng khu phố Hàn Sương. Rõ ràng nơi đó chẳng còn gì đáng giá, nhưng ngoài nơi còn thể ?

Căn phòng cũ kỹ , dù mang chút hồi ức nào, nhưng là nơi duy nhất khiến cảm thấy chút an .

________________________________________

“Trần Linh!”

Tiếng gọi vang lên từ xa khiến dừng bước. Quay , thấy Ngô Hữu Đông đang chạy băng băng qua tuyết, mặt mày phấn khởi:

“Cuối cùng cũng gặp! Trước ? Khỏe hơn ?”

Trần Linh bất ngờ. Mới mấy tiếng , tên còn chống nạng lết từng bước, thế mà bây giờ chạy như bay, khác gì bình thường.

“Cậu đến đây gì?” Trần Linh hỏi.

Ngô Hữu Đông lớn:

tới cảm ơn vị thần y đó! Lão già trong nhà ! Ông giỏi quá chừng luôn! chỉ nhớ với ông vài câu, ngất . Đến khi tỉnh , chân khỏi hẳn!”

“Trước đó bác sĩ bảo dưỡng ít nhất nửa năm, còn thể để di chứng suốt đời. giờ bình thường , trời lạnh cũng thấy đau đầu gối nữa. Mà để ý hình như còn cao thêm một chút đó!”

Trần Linh đánh giá Ngô Hữu Đông. Quả thật, đây đỉnh đầu chỉ đến cằm , giờ lên gần tới mũi.

Sở Mục Vân… thật sự năng lực như ?

“Ông .” Trần Linh im lặng một chút, tiếp. “Có lẽ… sẽ nữa.”

Ngô Hữu Đông ngẩn , mặt thoáng nét tiếc nuối.

“Vậy… về đây.”

Nhìn bóng khuất dần trong màn tuyết, Trần Linh lặng lẽ căn nhà cũ.

Hắn vươn tay định mở cửa. đến giữa chừng, tay khựng giữa trung.

Ánh mắt khóa chặt mái hiên phủ đầy tuyết. Một vòng sáng mờ mờ hiện lên trong đồng tử.

【Bí Đồng】—năng lực giúp thấy chi tiết cực nhỏ. Trong tích tắc, phát hiện điều bất thường: vết tuyết đọng xáo trộn.

nhà khi vắng mặt.

Và… thể kẻ đó vẫn còn ở trong.

Trần Linh lập tức rút tay về, lặng lẽ lùi vài bước. lúc , bên trong vang lên một giọng trầm khàn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-phai-hi-than/chuong-44-chat-van.html.]

“Sức quan sát khá đấy. Vào .”

Hàn Mông.

Hắn trong nhà, giọng vẫn lạnh lùng như khi:

“Chẳng lẽ nghĩ cả đời đây ?”

Trần Linh cau mày, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước .

“Anh nhà gì?” – Hắn hỏi, giọng giấu nổi bực bội.

“Điều tra.” – Hàn Mông đáp.

“Anh khác gì kẻ trộm chui cửa ?”

“Người chấp pháp quyền điều tra. Cần dạy luật cho chắc?” – Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, chậm rãi tiếp.

“Đừng chỉ đến điều tra, kể cả đốt trụi căn nhà , thể gì?”

Trần Linh siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh hẳn xuống.

“Cậu quen Sở Mục Vân từ bao giờ?” – Hàn Mông đột ngột hỏi.

“Liên quan gì đến ?”

đang hỏi với tư cách Tổng chấp pháp khu ba.” – Giọng Hàn Mông bỗng trầm xuống, áp lực vô hình như đè nặng khí.

Trần Linh chằm chằm một lúc, chậm rãi trả lời:

Phiêu Vũ Miên Miên

“Do bác sĩ Lâm ở phòng khám góc đường giới thiệu.”

“Tại đến bác sĩ?”

“Lúc đó… thấy trong khỏe.”

“Không khỏe mà cần đến Sở Mục Vân? Cậu chắc chắn chỉ là ‘ khỏe’, là… Hôi giới ảnh hưởng?”

Lời như một mũi nhọn đ.â.m thẳng lòng Trần Linh. Trước khí thế của Hàn Mông, cảm giác tất cả bí mật đều thấu.

“Đêm xảy Tai Ách, với Giang Cần là em trai đang góc đường. hôm nay điều tra : Trần Yến—em trai , c.h.ế.t từ nhiều ngày , t.h.i t.h.ể còn nguyên vẹn, nội tạng đều lấy .”

“Vậy... thấy đêm đó, là ai?”

Trần Linh lặng thinh.

lục khắp căn nhà. Ngoài dấu vết sinh hoạt của và Sở Mục Vân, còn ai khác. tại trong bồn rửa ba cái bát cơm? Cái thứ ba là của ai?”

“… …”

“Trước khi đến đây, còn ghé qua hỏi Ngô Hữu Đông. Cậu thấy trong phòng thắp nến… đó—”

“Đủ !!!”

Trần Linh gào lên, đôi mắt đỏ au:

“Phải! điên đấy!”

bệnh! thấy A Yến! cảm thấy em vẫn ở bên cạnh mỗi ngày!”

“Mới hôm nó còn đắp tuyết cửa, còn cùng thổi nến trong phòng! Nó học , biểu diễn hí khúc ở tiệc tất niên!”

“Với , nó vẫn còn sống!”

“Nó là một đứa trẻ ngoan, khỏi bệnh, một ngày nào đó thể sân khấu—nó tội tình gì?”

“Hàn Mông! Anh gan chất vấn như , hỏi : lúc em m.ổ b.ụ.n.g móc nội tạng ở đường Băng Tuyền—?!”

“Lúc đám thông đồng với của các , g.i.ế.c hại dân thường từng một— đang ở ?!”

“Quyền điều tra ?! Quyền chấp pháp ?!”

Toàn Hàn Mông khựng như đánh mạnh.

Trần Linh thở hồng hộc, n.g.ự.c phập phồng liên tục, mắt đỏ hoe chằm chằm .

Hàn Mông bất động ghế, đầu cúi thấp, ánh mắt từng bình tĩnh như nước bây giờ co ... khẽ né tránh ánh của Trần Linh.

Giữa căn phòng cũ kỹ, chỉ còn sự im lặng đến nghẹt thở.

Loading...