Ngồi đối diện là ông ngoại Đường và bà ngoại Đường thấy hai đứa cháu ngoại nhỏ bé ăn đồ ăn mà đôi mắt cong lên, khóe miệng cũng nhịn theo, ông ngoại Đường còn dặn dò con gái : “Tiểu Thừa và Nặc Nặc thích ăn, các con cũng đừng ngăn cản, mấy món của cha con cũng học nhiều , ngày khác còn nấu cho cháu ngoại cha ăn.”
Từ khi con gái và con rể đến, cha bà giống như cha , khóe miệng Đường Tuyết run rẩy: “Được, con .”
Bà ngoại Đường tiếp lời: “Biết cũng vô dụng, con nhớ kỹ, .”
Đường Tuyết: “Vâng ạ.”
Tinh thần và thể xác của bà đều mệt mỏi con trai con gái ăn, đột nhiên cảm thấy tin tưởng đây là hai đứa con sinh đôi, nếu như sinh thêm một đứa như thế thì sốt ruột thật.
Chờ Hứa Nặc ăn thức ăn bàn hết một , ông ngoại Đường mới tủm tỉm hỏi cô: “Nặc Nặc, ăn ngon ?”
“Ăn ngon, đặc biệt ngon ạ.” Hứa Nặc gật đầu, còn nhịn giơ ngón tay cái với ông ngoại Đường, khiến ông ngoại cô ha ha, cao hứng đến nỗi nếp nhăn mặt cũng theo, giống một ông lão hiền từ.
“Ăn ngon là , ăn ngon thì ăn nhiều một chút. Chờ trời ấm một chút, cháu và Tiểu Thừa đến chỗ của ông ngoại, ông ngoại nấu cho các cháu ăn.” Ông ngoại Đường xong còn đặc biệt bổ sung một câu.
“Không sợ béo, cháu cũng như mà lớn lên đó.”
Đường Tuyết: “. . .”
Trong lúc nhất thời bà cùng Hứa Nặc đều suy nghĩ đến một ý tưởng quỷ dị.
DTV
Người cha , bà tạm thời nữa.
Ngược là Hứa Nặc chớp chớp mắt, đồng ý lời ông ngoại : “Được ạ, ông ngoại, chờ trời ấm áp cháu cùng trai đến tìm ông bà.”
Hai ông cháu cách cái bàn với vài câu, ông ngoại Đường giục Hứa Nặc ăn nhanh, nếu để món ăn nguội sẽ ngon. Hứa Nặc ông ngoại lộ ý , đó cúi đầu nỗ lực ăn.
Ôi ôi ôi, thật sự ăn quá ngon , cốc rượu nữa là tuyệt cú mèo.
Đương nhiên là rượu, nhưng cô nước đồ hộp. Ngọt thanh, cô uống một ngụm là uống nữa, ngọt quá dễ phá hủy hương vị trong miệng cô, hừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-100.html.]
Chờ ăn cơm xong, bụng hai Hứa Nặc và Hứa Thừa đều căn phồng, giống hai quả dưa hấu chín. Hiện tại hai họ Hứa Ái Quốc bắt chậm rãi trong phòng để tiêu thực, vốn dĩ chỉ hai đứa , nhưng biện pháp, Hứa Ái Quốc cũng ăn no.
Vốn dĩ cho rằng tay nghề Đường Tuyết cũng gọi là tồi , suy cho cùng bà cũng còn trẻ là bếp trưởng của tiệm cơm Quốc Doanh, nhưng tay nghề ông ngoại Đường còn hơn, ngay cả thịt kho tàu cũng giống thịt kho tàu nhà khác.
Ông ngoại Đường tay nghề nấu ăn , điều bà ngoại Đường và Đường Tuyết ăn quen lâu , bọn họ ăn nhiều như ba cha con Hứa Nặc, ngược chỉ chuyện phiếm.
Hai giờ chiều, bọn họ trở về, nếu về nhà sẽ muộn, trời tối đường dễ .
Ông bà ngoại Đường thu thập một ít đồ vật cho họ, trong đó tổ yến của ông bà ngoại Đường, chờ lúc bốn rời ông bà ngoại Đường còn ở trong sân theo hướng bọn họ vẫy tay, chờ bọn họ xa mới đóng cửa trở nhà.
Khi đến thì Hứa Nặc và Hứa Thừa nổi Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết ôm, hiện tại thì tay hai họ đều mỏi nhừ, lúc trở về bọn họ ôm nữa, thì cõng. Hứa Nặc ghé lưng của , từ từ thở dài.
“Con tuổi còn nhỏ cái gì mà buồn phiền, còn thở dài.” Giọng của Đường Tuyết từ trong khăn quàng cổ phía truyền đến, chút rầu rĩ.
“Con lớn lên, trưởng thành sẽ cần cõng nữa.”
Nghe lời con gái , trong lòng Đường Tuyết ấm áp, cảm thấy thương cô uổng, uổng công cực khổ sinh cô.
Đời bà cảm thấy đáng giá.
“Các con chậm rãi lớn, chờ các con lớn , nhưng những ngày tháng yên .”
Hứa Nặc cũng phản bác lời , cô ở lưng Đường Tuyết dịch đầu chuyển hướng đến bên cha và trai, đó thở dài.
Đoàn trầm mặc , nghĩ lúc đến cửa thôn vặn còn gặp đoàn nhà Tống Lam Thư cũng về nhà đẻ. Hàn Ngang mắt tinh thấy Hứa Nặc và Hứa Thừa: “Hứa Thừa, em gái Nặc Nặc.”
Hàn Ngang buông tay cha chạy như bay đến chỗ bọn họ, Hứa Nặc chỉ thấy một bóng chạy vụt đến đây, đó một tiếng trơn trượt vang lên, ngã mặt cô.
Cô cúi đầu nhân vật phản diện ngã mặt , Hàn Ngang cũng ngửa đầu cô.
Hứa Nặc chút lắp bắp : “Miễn, miễn lễ?”
Mọi : “...”