Khi ba bà cháu trở về nhà, quả nhiên thấy tiếng chuyện của Hàn Vĩnh Cương từ bên cạnh truyền đến, thấy động tĩnh như là đang giúp Tống Lam Thư băm nhân sủi cảo.
Nghĩ đến sủi cảo, hai Hứa Nặc và Hứa Thừa đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, chân ngắn chạy tới kéo góc áo của Tống Úc Hòa cùng bà bàn bạc: “Bà ơi, chúng cũng ăn sủi cảo , thịt thì ăn hẹ trứng gà, cái cũng thơm.”
Cháu trai cháu gái đều một lòng, Tống Úc Hòa cũng khắc khoải. Bà bỏ cỏ phấn hương ngắt về rửa tay, miệng đáp Hứa Nặc và Hứa Thừa: “Không ăn sủi cảo.”
Khuôn mặt Hứa Nặc và Hứa Thừa đều trùng xuống, mím môi nhỏ đầy thất vọng.
“Ăn bánh bao, cháu nhờ mang về một ký thịt bò, chúng ăn bánh bao lớn thịt bò. Sau đó dùng mỡ lợn và chân giò hun khói xào rau dại mà các cháu đào , nấu thành cháo.”
DTV
Nghe những lời của Tống Úc Hòa, Hứa Nặc và Hứa Thừa cảm thấy trời quang mây tạnh, bọn họ cảm thấy sống . Hai nhanh chóng xách cái sọt đến giếng nước đợi Tống Úc Hòa rửa rau dại, cứ thế Hứa Thừa nhịn nũng với bà: “Bà, chúng nấu cháo thêm chút đậu xanh, bỏ thêm đậu xanh ngon lắm.”
Tống Úc Hòa: “...”
Ôi, mà rành ăn chứ.
Thật là lo mà.
Trong lòng nghĩ như , nhưng lúc Tống Úc Hòa chút qua loa nào, ủ bột, băm thịt và nhân, bớt thời gian còn đun cháo đậu xanh.
Không cách nào, cháu trai cả ăn còn thể cho , dù trong nhà cũng thiếu một hai miếng ăn , hơn nữa cơ thể chúng đang trong thời điểm phát triển, là bà nội cũng thể khắt khe với cháu trai cháu gái của .
Tống Úc Hòa đang ở trong bếp nấu ăn, Hứa Nặc và Hứa Thừa đang rửa rau dại bên ngoài, cứ như thế Hứa Thừa còn quên vươn cổ xem bà bận rộn thế nào, trong lòng còn đang suy nghĩ bao giờ mới đồ ăn.
Thấy thế khóe miệng Hứa Nặc giật giật: “Anh trai, khi nào bà xong thì gọi chúng mà.”
“Anh .” Hứa Thừa rụt cái cổ đang căng , vẻ mặt nghiêm túc của em gái .
“ nếu như bà , sẽ cảm thấy … .” Cậu bé bế tắc một lúc, trong lúc nhất thời nghĩ lời cha bé .
“Rất cảm giác tham dự?” Hứa Nặc ngập ngừng hỏi.
Hứa Thừa vỗ tay: “ thế.”
Hứa Nặc: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-111.html.]
là ngốc xít.
“Anh trai.”
Hứa Thừa: “Hả?”
“Nhanh tay rửa , sắp cho nồi đó.”
“Được.” Hứa Thừa vội vàng cúi đầu tiếp tục rửa rau dại, đồng thời quên để Hứa Nặc chơi.
“Em gái, em chơi , nhanh chóng sắp rửa xong . Cha , con gái cần luôn rửa cái cái , đối với tay , đến lúc đó tay sẽ .”
“Anh là con trai, sợ bàn tay của .”
Hứa Nặc là thích bắt bẻ, đến đây lòng cô cũng cảm thấy ấm áp, nhưng chính là khỏi trêu chọc trai của nên cô hì hì : “ bà cũng là con gái, bà thật nhiều việc thật nhiều việc, giặt quần áo, nấu ăn, cho lợn ăn, quét tước vệ sinh, bận, bận.”
Cô dứt lời, Hứa Thừa thở dài như lớn: “ bây giờ còn nhỏ quá, thể giúp bà nhiều , chờ lớn hơn một chút, sẽ giúp bà , để bà chơi.”
Ôi chao, trai của cô chỉ ngốc, chỉ là trai thẳng mà còn là trai ấm áp.
Kỳ thật bọn họ đều đang giúp đỡ gia đình trong khả năng của , chẳng hạn như họ chăm sóc dâu tây và rau trong nhà, ngày thường tưới nước nhổ cỏ gì đó đều là hai họ . Bọn họ còn cho gà và ngỗng trong nhà ăn, điều những việc so với những gì Tống Úc Hòa thì quả thật là quá ít.
Quả nhiên, Tống Úc Hòa vặn xem bọn họ rửa rau dại như thế nào thì nhưng lời của cháu trai cả, trong lòng cảm động thôi, suýt ôm chầm lấy bé gọi vài tiếng tâm can bảo bối, điều tuy Tống Úc Hòa thể hiện trực diện, nhưng trong bữa tối bà tâm huyết xào một bát thịt viên từ thịt heo mà Đường Tuyết nhờ mang về, khi bàn thì cái đầu tiên là gắp cho Hứa Thừa.
Hứa Thừa hiểu tại bà bình thường phần đầu tiền đều gắp cho em gái bé, hôm nay cho bé . Có điều điều đó ngăn niềm vui của bé, một tay bé cầm một cái bánh bao lớn, tay cầm một chiếc thìa nhỏ lộ hàm răng gạo kê với bà.
“Cảm ơn bà.”
“Chu choa, cháu trai cả của bà thật là ngoan, mau ăn .” Tống Úc Hòa xong gắp cho cháu trai một viên thịt viên, sờ đầu cháu gái: “Đều ăn nhiều một chút.”
Hứa Nặc: “...”
Bà điều gì đó thích hợp, cảm giác tối nay phá lệ hiền từ dễ chuyện hơn hẳn.
Hứa Nặc gãi đầu.
Rốt cuộc chuyện gì xảy nhỉ.