Ăn?
Ba đứa trẻ và đồng loạt lắc đầu.
Không dám ăn, dám ăn, mang về còn thể cho gà ăn, nếu ăn sợ là sẽ sinh bệnh.
“Lắc đầu là ý gì? Không cần?” Thấy bọn họ lắc đầu lên tiếng, đại đội trưởng cũng vò đầu.
“Đạo đội trưởng, chúng cháu điểm công, chúng cháu mang về.” Người đang lên tiếng là Hứa Nặc, thông thường khi cô , Hứa Thừa và Hàn Ngang đều phản bác cô. Hai nhà họ cũng khá quen , chung chỉ cần điều và hư hỏng đồ đạc gì giá trị là gia đình cũng nguyện ý cho bọn họ tự quyết định.
“Được , các cháu lấy về. Bác sẽ chia giao nộp , phần còn các cháu tự chia .” Đại đội trưởng lấy hai phần ba lúa trong giỏ tre và bỏ chúng trong cái túi da rắn mà mang theo, một phần ba còn dành cho ba họ.
Bởi vì bọn Hứa Nặc là con nít, cho dù bọn họ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác trong đội, đại đội trưởng thể dặn dò vài câu: “Tan , các cháu mang lúa về nhà , về bảo bà và các cháu nấu cháo cho ăn, cái còn tươi thế mà.’’
Hứa Nặc: “... ”
Hứa Thừa: “... ”
Hàn Ngang: “... ”
Ăn cái xong là luôn đó?
Mặc dù ba nghĩ như nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Nói xong ba vẫy tay với đại đội trưởng, nhanh chóng xách giỏ tre về nhà.
Bây giờ là thu hoạch mùa thu, hai nhà cùng ăn, đơn giản thuận tiện hơn. Khi cả ba Hứa Nặc trở về nhà, họ thấy Tống Úc Hòa đang nấu ăn trong bếp, trong khi Tống Lam Thư đang rửa rau bên giếng.
“Bà, thím Tống, chúng cháu mang về nhiều hạt lúa.” Sau khi đặt giỏ tre xuống, Hừa Thừa nhanh chóng chạy về phía phòng bếp, chờ khi Hứa Nặc và Hàn Ngang đuổi theo, bé khua tay múa chân với Tống Úc Hòa và Tống Lam Thư về việc sáng nay chúng đào lỗ chuột.
“Em gái lợi hại, em tìm thấy cái hố, cháu và Hàn Ngang đào nó, chúng cháu tìm thấy nhiều cùng một lúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-117.html.]
Hàn Ngang cũng đắc ý thổi phồng Hứa Nặc: “Không ai giỏi bằng em Nặc Nặc.”
Hứa Nặc: “...”
Sao cô cảm thấy hổ thế nhỉ?
Hứa Thừa thêm: “Đại đội trưởng lấy một ít, chúng cháu mang phần còn về. Em gái sẽ mang về cho gà ăn.”
“Lời trong nhà thôi, nên ngoài .’’ Tống Úc Hòa cháu trai, dặn dò. Giờ nhà khác còn đủ ăn, nhà bọn họ còn gạo để nuôi gà, khiến ghét.
“Cháu ạ, cháu bảo đảm sẽ .” Hứa Thừa vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ bé cam đoan.
Gia đình họ đang nuôi hai con gà và một con ngỗng, nhà của Hàn Ngang cũng nuôi hai con gà. Ngày thường họ chủ yếu bắt bọ về cho gà ăn, còn gà ăn bọ thì siêng năng đẻ trứng, kể kích thước của trứng còn to. nghĩa là chỉ ăn bọ gậy là đủ, mà trong nhà vẫn cho ăn một loại rau dại vỏ cám, lá cây và những thứ tương tự.
“Trước đây cháu lên huyện và bác sĩ chuột sạch, nhất là cũng nên ăn chuột.” Tống Lam Thư cũng .
Bà xong Tống Úc Hòa liền : “Người còn no thì mà quan tâm sạch , mấy năm nay đừng là chuột, ngay cả châu chấu, gián cũng bắt ăn, cạp cả đất sét trắng gặm vỏ cây, chẳng là để sống .”
Tống Lam Thư theo: “Trước cách nào, hiện tại thiếu lương thực, lấy cho gà ăn thì lấy thôi, nếu như thật sự gây bệnh cho con thì thật là phiền phức.”
“Cháu giống hệt như Tiểu Tuyết .”
Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết cũng cho Tống Úc Hòa ăn thức ăn lấy từ lỗ chuột, càng cho ăn chuột. Mỗi năm đến vụ thu hoạch họ đều nhắc nhở mấy , sợ bà già cho rằng chuột cũng là thịt, hạt lúa lấy từ trong lỗ chuột cũng là tinh bột thể lãng phí. Lỡ như ăn chúng mà mắc bệnh thì .
họ rằng bà Tống Úc Hòa còn thời thượng và hợp vệ sinh hơn họ, bà cũng sợ hại bọn trẻ. Vả đúng là tới nỗi, nhà thiếu ăn, chẳng màng đến chút thứ .
Hai lớn chuyện nấu nướng, ba đứa trẻ xách giỏ cho gà, ngỗng ăn.
Gà và ngỗng nhà họ Hứa đều là Hứa Nặc và Hứa Thừa phụ trách chăm, thỉnh thoảng Hứa Nặc sẽ lén lén lấy một ít thức ăn trong trang viên cho chúng ăn, cho nên gà và ngỗng của hai nhà đều béo mượt, đặc biệt thích hợp hầm với nấm.
DTV
Nhìn con gà thích hợp để hầm nấm, Hứa Nặc kìm nước miếng.
Thôi , cô ăn gà.