Cuộc sống của một đứa trẻ về cơ bản thường chỉ ăn ngủ chơi, nháy mắt một cái liền đến lúc Hứa Nặc năm tuổi . Khi trải qua sinh nhật thứ năm , trong lòng Hứa Nặc lo lắng, rốt cuộc là do trong sách , bạch nguyệt quang lúc 5 tuổi bắt cóc c.h.ế.t vì bệnh.
Cô đương nhiên sẽ căng thẳng như , nhưng trong lòng vẫn luôn một mực nghĩ tới, hơn nữa nguy hiểm, cho dù trong lòng nắm rõ phần nào chăng nữa thì cô cũng khỏi lo sợ. Chủ yếu là do sách chỉ rằng bạch nguyệt quang bắt cóc khi lên năm tuổi, nhưng cũng rõ thời điểm là khi nào, vì bản càng nên chú ý hơn đôi chút.
DTV
điều khi cô bước sang tuổi thứ năm, cả nhà cô và nhà họ Hàn đều hai tin vui. Tin vui đầu tiên là bởi vì cô, trai của cô và Hàn Ngang đều năm tuổi , lớn trong nhà cũng cấm cản bọn họ như nữa, thỉnh thoảng lên núi cũng . Một tin vui khác là năm năm, Đường Tuyết và Tống Lam Thư đều đang mang thai đứa thứ hai .
Không thể rằng gia đình họ và nhà họ Hàn đúng là nhiều duyên phận, bởi vì Đường Tuyết và Tống Lam Thư mang thai đứa con đầu lòng của họ cùng một lúc, đó thứ hai của họ cũng cùng một thời gian. Cũng khi Hứa Nặc bụng mà tự hỏi rằng liệu mang thai giống như bà dì đến . Trước đây bạn học cùng ký túc xá với cô dễ gặp tác động khi kỳ kinh nguyệt đến. Đây thực sự là bừa, lúc khi Hứa Nặc còn học đại học, cô cũng ở trong ký túc xá ở trường, mặc dù cô ở thường xuyên, nhưng mỗi khi Hứa Nặc đến kỳ kinh thì những bạn học khác trong ký túc xá đều cũng sẽ đến ngày đèn đỏ.
Điều cần chú trọng bây giờ là dù xảy vết thương nhỏ nữa cũng tiếp tục chiến đấu, giống như tình cảnh của Đường Tuyết bây giờ, bà nghỉ phép thì chỉ thể tìm thế giúp bà việc, hoặc thể xin nghỉ phép ở cữ sinh con, tiếp theo đưa cho Tống Úc Hòa trông, để đứa trẻ dựa sữa của khác, ngoài còn cho nó ăn thêm cả sữa bột và nước cơm.
Gia đình bọn họ cũng điều kiện , chắc là sẽ dùng nước cơm để cho đứa bé uống.
Hứa Nặc nghĩ gánh cái sọt lưng về hướng lên núi. Bọn họ chính là con gái của núi, thể lên núi cơ chứ.
“Anh trai, Hàn Ngang, các nhanh lên.” Cô Hứa Thừa và Hàn Ngang đang ở phía : “Đi lên nghỉ ngơi.”
Hai Hứa Thừa và Hàn Ngang đang ở phía cũng bắt đầu nhanh chân: “Ừ.”
Thật sự còn cách nào nào khác, bọn họ tuy rằng sức lực lớn, nhưng ngăn nổi Hứa Nặc khi núi sẽ giống như trở về nhà của chính , chỉ thể dễ dàng tìm đồ , còn nơi nào đặt bẫy và nơi nào thể . So với cô, hai bọn họ chả khác gì hai con gà ngờ nghệch.
Không dễ dàng gì họ mới leo đến một nơi tương đối bằng phẳng lá khô, lúc Hứa Thừa và Hàn Ngang chút chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-121.html.]
Hứa Nặc xổm xuống đất, vai còn con sóc nhỏ đang bên , một một chuột đang gặm lấy quả đào. Hứa Thừa và Hàn Ngang một phát luôn xuống đất, từ trong sọt lấy quả đào mà tự mang gặm.
“Em gái, chúng ?”
Hứa Nặc cảm thấy trai thật ngốc, nếu cô mà tâm tư gì thì trai cô bán từ lâu mất .
“Tìm đồ .” Hứa Nặc nở nụ còn tươi hơn cả quả đào ngọt lịm béo tròn đang gặm.
“Mẹ và thím Tống sắp sinh em bé, chúng tìm món gì đó quà cho mấy bé con.”
Nếu thì cô thể chạy xa đến , leo núi lâu như cũng mệt.
Hàn Ngang lấy chiếc khăn tay định lau mồ hôi cho Hứa Nặc, kết quả thấy đầu mặt cô sạch sẽ đến cả một giọt mồ hôi cũng thấy, lặng lẽ thu khăn tay . Để tránh bối rối, hỏi: “Em đang tìm món gì?”
“Nhân sâm? Linh chi?”
Hứa Nặc dùng đôi tay sạch sẽ gãi gãi đầu: “Những thứ chắc sẽ , đúng ?”
Hai nhóc đều Hứa Nặc cho kinh ngạc đến phát ngốc , ngàn vạn nghĩ tới dã tâm cô lớn đến . Ai cũng đả kích cô, rốt cuộc thì núi nhiều như , bao nhiêu thể tìm nhân sâm với linh chi chứ.
Cuối cùng, Hứa Thừa em gái một cách thận trọng, do dự chút bối rối: “Em gái, sợ mấy thứ dễ tìm .”