Thật thì Hứa Đức Thiện cũng quả thật là bởi vì ba đứa nhóc lớn lên trắng tròn khiến khác ưa thích nên mới nhớ rõ ba đứa tiểu đậu đinh , còn cụ đặc biệt gọi Hứa Nặc là bởi vì cụ thấy Hứa Nặc vài , rằng đứa bé là một đứa bé thông minh, thông minh hơn trai cô và đứa trẻ nhà họ Hàn nhiều.
Đứa trẻ thông minh cho khác ưa thích luôn khiến nhớ kĩ.
Hứa Nặc hề giống cái kiểu như Hứa Chiêu Đệ trời cao đất rộng là gì, còn dám thách thức uy quyền của Hứa Đức Thiện, tuy rằng bên là một ông lão già, nhưng là một ông lão già danh vọng, cụ còn là trưởng lão gia tộc họ Hứa nữa.
DTV
Cô vẫn tiếp tục diễn kịch.
Chỉ thấy Hứa Nặc dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt còn đang giàn giụa những giọt nước mắt, đôi mắt và chiếc mũi đều đỏ hoe, trong đôi mắt còn vương vãi vài giọt nước mắt. Cô Hứa Đức Thiện một cái, giọng chứa đựng vô uỷ khuất, cả giật giật: "Cụ… cụ ạ..."
Ôi , một đứa nhỏ xinh như đang ở mặt tủi thành dáng vẻ , ai còn thể kìm lòng cho chứ. Ngay cả Hứa Đức Thiện cũng thể chịu đựng nữa, cụ lấy trong túi một vài viên kẹo hướng với Hứa Nặc vẫy tay: "Nặc Nặc, cụ sẽ cho cháu kẹo, chúng sẽ nữa."
"Vâng." Hứa Nặc tủi gật đầu xong nhắc chuyện xảy trong nhà hôm nay một lượt: "Cháu, cháu cùng trai nhỏ còn cả Hàn Ngang lên núi, lúc về thấy trong nhà đang cãi ."
Cô thút tha thút thít, giọng cũng đứt quãng, Hàn Ngang chạy nắm tay cô, còn lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt.
Hứa Nặc lấy tay áo giả vờ lau nước mắt, trốn tránh một chút.
Đùa , nếu Hàn Ngang lau sạch nước mắt của cô thì cô còn diễn kịch cái gì nữa? Cô và bà nội náo loạn một trận như là để bởi vì triệt để thoát ly quan hệ với bọn nhà cũ nhà họ Hứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-132.html.]
"Anh trai chạy nhanh, về nhà , cháu và Hàn Ngang ở ."
"Về đến nhà, ông nội rằng, rằng để bà nội cháu trả tiền học phí cho họ, rằng bác cả và họ sẽ phụng dưỡng bà nội cháu, lo cho bà nội lúc lâm chung. Còn bác cả là con trai trưởng, họ là cháu đích tôn, tương lai gia đình cháu dựa nhà họ. Để cho họ công ăn việc định sẽ hiếu kính bà nội thật ."
Hừ, ai kêu cô còn tiểu học, thỉnh thoảng bỏ sót một vài chữ thêm một vài chữ cũng là chuyện bình thường nhé.
Vương Đại Nữu đỏ mặt hổ những lời Hứa Nặc , bà biện minh nhưng chẳng nên biện minh như nào, suy cho cùng mặc dù lời Hứa Nặc với chú chồng mỗi một chữ đều đúng, nhưng đích thực là ý .
Hứa Chiêu Đệ đến đây cảm thấy chút kỳ lạ, nhưng khi nghĩ kỹ cảm thấy dường như vấn đề gì. Dù cũng đợi đại đội trưởng bọn họ mụ già gian xảo rốt cuộc lòng đen đủi như thế nào, sẽ tự khắc rằng bọn họ vu oan cho gia đình nhà cô bé.
"Bà nội cháu chia nhà , lúc đó rõ ràng là, trừ tiền dưỡng lão và hiếu kính cái khác cần nhà cháu chi trả nữa. Hơn nữa, họ còn cha , gì chuyện vẫn còn cha còn mà tìm bà cháu đòi tiền chứ."
"Sau đó ông nội cháu nổi giận, bọn họ bà nội cháu chửi rủa họ chết, chị họ thứ hai cũng chửi cháu là cái loại gả còn lấy tiền cha của hồi môn."
A... quả thật là , cho dù bây giờ cũng là , cô cũng vu oan cho bọn họ.
"Sau đó ông nội cháu đột nhiên xuống đất, bác cả cháu là bà nội cho ông nội tức giận đến ngất . Còn cái gì mà bà nội thích bác cả cũng nhưng chọc ông nội tức giận đến thế ."
Hứa Kiến Quốc quả thật lời , ông Hứa quả thật cũng mặt đất. Ừm, cô bậy.
"Im miệng." Hứa Chiêu Đệ đến giờ cũng chỗ nào đúng , con tiện nhân rõ ràng là đang ngược chuyện!