Mấy khom lưng rời khỏi sân phơi thóc bước nhanh về phía nhà. Hứa Thừa chạy ở phía , bé đau bụng nên cũng dắt em gái, lâu lâu còn chạy thả vài tiếng rắm thối vang vọng. Tống Úc Hòa cũng thấy may mắn vì rời khỏi sân phơi thóc, nếu những bọn họ nhất định sẽ ngửi tới ói mất.
Đều ăn cơm giống , tại thể Nặc Nặc và Tiểu Ngang , còn Tiểu Thừa hư nhược đến mức chứ?
DTV
Hứa Thừa từng cảm thấy nhà xa như , khi về đến nhà, bé chạy nhà vệ sinh đầu tiên, mấy Hứa Nặc phía sân thì lập tức một tiếng nổ lớn, đó ba lặng lẽ rời khỏi sân.
Thôi, chờ trai vệ sinh xong , chứ thật sự thối thối.
“Bà ơi, là bà xem phim , đến lúc đó còn mang ghế nhà chúng về nữa.” Hứa Nặc và Hàn Ngang tay trong tay mặt Tống Úc Hòa, cô nhét đèn pin tay Tống Úc Hòa.
“Khi nào trai thì bọn cháu sẽ tự qua đó, nếu để mất ghế thì đáng tiếc, là cha của cháu đấy.”
Tay nghề mộc của Hứa Ái Quốc khá , phần lớn vật dụng trong nhà bọn họ đều do ông . Chắc là do kính lọc với con trai ruột nên Tống Úc Hòa yêu quý những vật dụng mà Hứa Ái Quốc , ví dụ như ngay cả một cái ghế bình thường cũng cho Hứa Thừa và Hứa Nặc mang dép giẫm lên. Lần xem phim nhiều , đại đội nào cũng , lỡ ai tầm mắt hạn hẹp mà tiện tay cầm thì , bà của cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
Tống Úc Hòa nghĩ đến cái ghế dài mang từ nhà, cửa sân nhà , suy nghĩ một chút gật đầu: “Được, bà , các cháu cùng đừng qua, ở nhà đóng cửa , lát nữa bà sẽ về.”
Bà cũng sức hấp dẫn của bộ phim, cũng sợ mấy đứa nhóc chỉ mải mê xem phim, khác thuận tay lấy mất ghế của bọn họ cũng .
Bà thể xem phim, nhưng ghế chắc chắn lấy , đây là con trai cho bà đấy!
Hứa Nặc Tống Úc Hòa bật đèn pin rời , đó Hàn Ngang cũng lặng lẽ bật sáng đèn pin của , ánh sáng sáng rực chiếu xuống con đường chân. Cậu nâng đèn lên một chút, chiếu cái bụng nhỏ của Hứa Nặc: “Em đau ?”
“Em đau.” Hứa Nặc lắc đầu: "Em ăn nhiều."
“Anh cũng ăn bao nhiêu cả.” Cậu cũng chỉ ăn như bình thường, giống như Hứa Thừa, vượt tiêu chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-150.html.]
“Lần trai cũng dám ăn nhiều như nữa .” Hứa Nặc nhún vai động tĩnh trong nhà vệ sinh, nghĩ đến mấy quả rắm thối của trai nhỏ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thực sự thối luôn.
“Chúng .” Hứa Nặc ở bên ngoài một lát thì về phòng , tuy bây giờ muỗi đều nhà cũ nhà họ Hứa bên hấp dẫn , nhưng hai bọn họ cầm đèn pin ở cửa như kì quặc, hơn nữa bên ngoài thật sự tối. Không tại hôm nay ánh trăng, nên dù mở đèn pin thì vẫn cảm thấy tối.
Không chỉ thối một chút thôi , lúc phòng thì đóng cửa là , thắp đèn dầu, nên lãng phí pin của đèn pin nữa.
Nghe Hứa Nặc , đương nhiên Hàn Ngang sẽ từ chối, hai lập tức sân đóng cổng , đó cùng nắm tay phòng. Lúc ngang qua nhà vệ sinh, bước chân hai bèn nhanh hơn một chút, Hứa Nặc còn hô to một câu với trai nhỏ của : “Anh trai, bọn em phòng nha.”
Trả lời cô là một âm thanh vệ sinh.
Âm thanh qua , cô mới thấy Hứa Thừa suy yếu trả lời: “Được.”
Hứa Nặc: “...”
là vất vả cho trai của cô .
Hôm nay Tống Lam Thư xem phim, bà ưỡn cái bụng to sắp lâm bồn, thật sự thích hợp để góp vui nơi đông . Lúc Hàn Ngang vẫn trở về, bà mệt rã rời nên đành tựa giường lò mà chợt mắt một lát. Đột nhiên, bà chợt thấy một tiếng thảm thiết, láng máng cái gì mà cướp Nặc Nặc, linh tinh, kĩ một chút thì hình như là tiếng con trai của bà .
Bà lập tức như một bệnh nhân hấp hối dậy, cái bụng to suýt nữa thì gãy thắt lưng.
Tống Lam Thư đau đến hít một lạnh, nhưng cũng dám trì hoãn, còn kịp mang dép chạy ngoài. Sau khi khỏi nhà, cảnh tối mịt bên ngoài thì bà mới nhớ đèn pin trong nhà con trai mang .
nhanh, bà chợt thấy ánh đèn pin lóe lên bên ngoài sân nên vội lợi dụng ánh đèn sáng mà chạy cổng, đúng lúc đ.â.m một .