Tống Lam Thư bất thình lình đụng trúng, cơ thể lập tức ngã xuống đất, khi ngã xuống, bà còn bảo vệ bụng theo bản năng, tay thì quớ lung tung về phía nắm lấy khung cửa. chẳng tác dụng nào, bà vẫn ngã mạnh mặt đất, đó bụng lập tức truyền đến một con đau dữ dội, một dòng nhiệt chảy xuống dọc theo chân. Trong nháy mắt đó, bà còn thấy một đàn ông xa lạ ôm Hứa Nặc nhà bên cạnh, con trai bà thì đuổi theo phía .
“Mẹ!” Hàn Ngang sợ đến choáng váng. Cậu tại và em gái Nặc Nặc đang chơi trong phòng thì đột nhiên xông . Lúc thấy và em gái Nặc Nặc, đàn ông còn ngẩn , bọn họ còn kịp hỏi ông là ai thì đàn ông “Không chỉ một con nhóc thôi ”. Sau đó ông xông lên ôm em gái Nặc Nặc bỏ chạy. Người đó lấy tay bịt miệng và mũi của em gái Nặc Nặc, đó em gái Nặc Nặc lập tức nhúc nhích nữa, ánh mắt cũng nhắm , giống như c.h.ế.t .
Cậu sợ hãi mà vội vàng đuổi theo phía , kết quả thấy kẻ đụng một cái ngã xuống đất.
Nhìn Tống Lam Thư mặt đất, Hứa Nặc đàn ông bịt miệng ôm ngực, trong lúc nhất thời, Hàn Ngang cũng nên mới .
Cậu còn quá nhỏ để đối mặt với những chuyện khó để đưa lựa chọn như thế .
Tống Lam Thư đau đến mức ngất , bà cố hết sức cầm tay con trai để vịn lên, cố chen một câu từ trong kẽ răng: “Nhanh, mau kêu to, , buôn , mau!”
Nói xong câu đó, dường như Tống Lam Thư dùng hết sức lực , tay mềm nhũn mà buông tay Hàn Ngang .
“Mẹ!”
Tống Lam Thư giật giật ánh mắt, như với con trai là .
bà thật sự đau đến lên lời .
DTV
Hàn Ngang tình hình hiện tại của lắm, cũng kẻ buôn là gì, lập tức đuổi theo, đuổi theo hô to: “Mọi tới đây, kẻ buôn , mau tới đây, mau tới cứu cháu với.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-151.html.]
“Mẹ cháu và em gái Nặc Nặc , mau tới đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của phủ đầy nước mắt, giọng cũng to nhất từ tới nay, hô to tới vỡ cả âm.
Khi Hứa Nặc thấy đàn ông lạ mặt đó xông nhà thì trong lòng cô rơi lộp bộp, ông ‘ chỉ một con nhóc thôi ?’ thì cảm giác bất an trong lòng đạt tới đỉnh điểm, nhưng cô nghĩ tới động tác của đàn ông đó nhanh như thế, trực tiếp xông lên bịt chặt miệng mũi cô, trong chớp cô kịp nín thở.
Chuyện xảy quá đột ngột, cô chỉ kịp huy động dị năng của cơ thể để chúng đem , ngay đó ở mắt là một mảnh tối đen như mực.
Thời điểm mất ý thức , cô đầu tiên hối hận khi ở tận thế, cô cứ trú ở căn cứ chuyên môn trồng rau, chăm chút thực vật mà ngoài săn thây ma cùng với thực vật biến dị, động vật biến dị, bằng hễ là cô chút kinh nghiệm, cũng đến mức để cho cho bất tỉnh như .
Có lẽ là bởi vì dị năng mà bản huy động khi hôn mê phát huy tác dụng, nên thời gian Hứa Nặc hôn mê cũng quá dài. Cô thể cảm giác ôm đang liều mạng chạy, tiếng thở dốc dọa , thế nên miệng nọ quên mắng chửi: “Mẹ nó, ả đĩ đó dám hại , chờ chạy khỏi , xem xiên c.h.ế.t cô .”
“Có điều cô bé lớn lên cũng thật , chắc chắn sẽ ông chủ Lý hài lòng.”
Nghĩ đến cái giá lúc đầu với ông chủ Lý, đàn ông nhịn khà khà thành tiếng, nhất thời cảm thấy bản chạy vội cũng mệt mỏi đến thế. Là ba trăm đồng lận đó, một thua lỗ thể bán với giá ba trăm đồng, là một cái giá cao ngất trời, ngay cả bé trai cũng bán với giá .
Nếu đối phương trông xinh dễ mến, mà vặn là một cô bé năm tuổi, thì ông cũng bí quá hóa liều mạng mang cô bé một đứa trẻ khác, thằng bé trông cũng , chắc chắn cũng thể bán giá .
“Nếu như mang theo thằng bé cùng thì , điều cũng cả, mấy lão Vương chắc chắn cũng thuận lợi thôi, đó còn mấy nữa.”
Không ông nghĩ đến việc mang thằng bé cùng, nhưng cô bé ăn gì lớn lên mà nặng như thế, ôm trĩu tay, chạy một lúc như thế tay của ông cũng mỏi nhừ. Ông mang theo một cô bé mệt thế thì mà mang theo thằng bé nữa, vì hơn là nên mang cô bé .
Đây là ba trăm đồng đó.