Dây mây với nhánh cây vươn dài hướng về phía đang chạy tới gần trong đêm đen, Hứa Nặc nhấp miệng chậm rãi, trán xuất hiện mồ hôi to bằng hạt đậu. Tình trạng thể chất của bản cô hiện giờ lắm, tinh thần lực tiêu hao quá mức, sử dụng dị năng hệ mộc cũng cố hết sức .
May mắn , lẽ đó là ‘vận may sơ cấp’ của cô phát huy tác dụng, cô thành công khiến cho bọn buôn vướng chân. Nhìn buôn loạng choạng ngã lăn về phía họ, các đội viên giơ cây đuốc và đèn pin vọt đây, ngoài trai xông tới mặt cô còn Hàn Ngang.
Thân Hứa Nặc mềm nhũn, ngã quỵ mặt đất.
Kiếp sinh tử của cô, coi như qua nhỉ.
Hứa Nặc đại đội trưởng, giơ ngón tay chỉ về hướng trong hang của bọn buôn : “Chú ơi, ở đằng bọn buôn với mấy bạn nữa ạ.”
Đại đội trưởng cả kinh, vội vàng với để về phía Hứa Nặc chỉ.
Hứa Nặc mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả cô suýt nữa Hứa Thừa và Hàn Ngang xông tới đè chết, những thế cô còn ngửi thấy mùi hôi thối lạ thường.
“Em ơi…, em đau , thương ở ?”
Hàn Ngang cũng rơm rớm nước mắt Hứa Nặc, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông , thực sự cho rằng Hứa Nặc chết. Cậu đàn ông xa bịt miệng và mũi của Hứa Nặc, Hứa Nặc nhúc nhích, giống như chết.
“Các thật nặng.” Hứa Nặc đẩy bọn họ , nhưng thể dùng sức, đầu như nổ tung. Cho dù như , cô vẫn kiên quyết về phía Hứa Thừa hỏi bé: “Anh trai, chùi đ.í.t ?”
Tiếng của Hứa Thừa đột ngột dừng .
Cậu bé lau nước mắt, dậy các đội viên khác cùng , thẳng đến khi vợ đại đội trưởng ôm Hứa Nặc đưa xuống núi thì bé vẫn chuyện.
Em gái thật đáng ghét, khi tin em gái bắt mất thì bé vội vội vàng vàng đuổi theo, vẫn luôn tìm kiếm, kết quả em gái bé chỉ hỏi bé quên chùi đ.í.t .
Cậu bé chùi đ.í.t là vì ai, còn vì cô!
Hứa Thừa tức giận thôi, cũng chỉ thể tự giận lẫy bản .
Hứa Nặc vợ đại đội trưởng ôm xuống núi, Hàn Ngang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ở bên cạnh. Sức Hàn Ngang mạnh, thường thường tự chủ ý thức khống chế bản , nhưng dọa là căng thẳng, Hứa Nặc chỉ cảm thấy Hàn Ngang túm lấy đau.
“Anh Tiểu Ngang, đau.”
Nghe thấy giọng của Hứa Nặc, Hàn Ngang phục hồi tinh thần , ngẩng đầu cô, trong ánh lửa, Hứa Nặc thể thấy rõ ràng sự bất lực và bối rối của Hàn Ngang, khuôn mặt non nớt dơ dơ, mặt còn nhuốm máu, đôi môi chính cắn nát mất huyết sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-153.html.]
Hứa Nặc sửng sốt bộ dạng của , hiểu tại bắt cóc, nhưng Hàn Ngang trông còn chật vật hơn so cô.
“Anh Tiểu Ngang, ?”
Lời , hai mắt Hàn Ngang đẫm lệ lập tức nghẹn ngào, khụt khịt, cái mũi nhỏ đỏ lên: “Nặc Nặc, chảy máu, chảy nhiều nhiều, sắp c.h.ế.t ?”
Hứa Nặc: “???”
Chảy máu? Còn nhiều nhiều?
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô.
Hứa Nặc: “!!!”
Cái chắc là…
Sẽ .
Hứa Nặc cắn môi lắc đầu lia lịa, đang an ủi là Han Ngang: “Anh Tiểu Ngang, sẽ , thím Tống sức khỏe mà, nhất định sẽ chết, thím chỉ là sinh em trai cho thôi.”
Hàn Ngang nức nở lời.
Vợ đại đội trưởng ôm Hứa Nặc khẽ thở dài, nghĩ đến chuyện xảy hôm nay, bà cũng cảm thấy bàng hoàng và sợ hãi.
DTV
Chính là khi xem phim trong đội, bọn buôn nhà bắt bọn nhỏ, còn đụng Tống Lam Thư. Khi bọn họ ngoài tìm , Tống Lam Thư lái máy kéo trong đội đưa đến huyện suốt đêm. Thầy thuốc trong đội khi xem xét tình huống của bà là thể chữa khỏi , đưa đến huyện chừng còn thể chữa .
Tống Lam Thư là vì Hứa Nặc mới bọn buôn xô , hơn nữa Tống Úc Hòa cũng chút ít năng lực của thầy thuốc, cho nên dù lo lắng cho cháu gái, bà cũng theo đến huyện bằng máy kéo.
Khi lên xe thì Tống Lam Thư vẫn còn kim mà Tống Úc Hòa châm cho. Làm cùng quê bao lâu , hôm nay bà mới Tống Úc Hòa thực sự năng lực , vài châm, sắc mặt của Tống Lam Thư cải thiện nhiều.
Khó trách lợn trong đội Tống Úc Hào nuôi đến thế, hóa bản lĩnh.
hiện tại tối lửa tắt đèn, cho dù là đưa đến huyện thì tình hình cũng sẽ như thế nào.
Nghe tiếng thở dài của vợ đại đội trưởng, tâm tình Hứa Nặc như rơi xuống đáy vực.