Lúc đó bà chẳng lẽ đau khổ khó chịu ? Bà cũng cảm thấy đau khổ, bà cũng khó chịu lắm chứ, nhưng Tống Lam Thư là vì Hứa Nặc mới xảy chuyện, nếu Tống Lam Thư c.h.ế.t , đừng giao tình nhà họ Hàn với nhà họ, về Hứa Nặc thì chỉ chọc ngoáy lưng cô. Nhà họ thương con gái, nhưng nhà thì khác, trong mắt đa , con gái nhỏ sẽ hao tài tốn của, c.h.ế.t chính là chết, bắt cóc chính là bắt cóc, cũng chẳng mấy ai quan tâm. Bà thương cháu gái nhưng bà thể để cháu gái chọc ngoáy lưng .
Bây giờ cũng cần chứng minh cần thủ tục, bằng thì cả, cháu gái bà lấy chồng ở bên nhà chồng, bà thể để cháu gái mang danh g.i.ế.c .
Hứa Nặc đang chơi đùa với con ch.ó cảm giác ngẩng đầu, mắt cô sáng lên khi thấy Tống Úc Hòa: “Bà...”
Giọng của cô thu hút sự chú ý của Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng đang chơi đùa cùng với chó, hai trong nháy mắt thấy Tống Úc Hòa, tới tấp chạy về phía bà.
Mặt Hàn Ngang chút đỏ lên, nhưng trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Bà Tống, cháu chứ?”
Tống Úc Hòa vỗ đầu Hàn Ngang, đó xổm xuống ôm ba nhóc lòng. Bà lặng lẽ rơi nước mắt một lát, khi nhận thấy ba đứa nhỏ bà đang ôm đều khẩn trưởng đến mức thể cử động, bà mới lau nước mắt, vỗ nhẹ đầu chúng một cái, cuối cùng với Hàn Ngang: “Mẹ cháu sinh cho cháu một đứa em trai, hiện tại vẫn đang ở bệnh viện, cô viện mấy ngày, cháu đến bệnh viện thăm và em trai ?”
DTV
“Muốn ạ.” Hàn Ngang chút suy nghĩ , đó đầu rũ xuống: “Hay, là quên , cháu thể giúp gì , sẽ gây thêm phiền phức.”
Mặc dù cũng gặp và em trai, nhưng thể gây phiền phức cho bà Tống, hơn nữa đến bệnh viện ăn cơm gì đều cần tiền với phiếu, tới đó cũng giúp gì, cho nên... cho nên vẫn thể chịu đựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-156.html.]
“Không , hôm nay bà là tới đón các cháu lên huyện, mấy ngày nay bà lên huyện chăm sóc cho cháu, cháu với Tiểu Thừa và Nặc Nặc cứ sống ở nhà ông bà ngoại của Tiểu Thừa. Ban ngày bà sẽ đưa cháu đến bệnh viện, buổi tối cháu sẽ ở nhà của ông bà ngoại Tiểu Thừa.”
Hàn Ngang kinh ngạc trợn to mắt: “Có thể ạ?”
“Tất nhiên , chờ bà thu xếp đồ đặc sẽ đưa các cháu lên huyện.” Đây là những gì bà thương lượng với Đường Tuyết và ông bà ngoại Đường khi bà . Trong nhà chỉ ba đứa nhỏ nên bà yên tâm, lúc nào cũng thể nhờ vợ đại đội trưởng giúp đỡ, hơn nữa Tống Lam Thư vì Hứa Nặc mới bọn buôn xô , nhà họ chăm sóc bà cũng là đều nên .
Tình hình tối hôm qua đối với Tống Lam Thư nguy hiểm, điều cũng may mắn mấy đứa nhỏ đào sâm rừng, dựa sâm rừng cứu vớt nên Tống Lam Thư mới thể hạ sinh đứa trẻ. suy cho cùng bà tổn thương nguyên khí, bác sĩ Tống Lam Thư khó mang thai.
Nói cho cùng, vẫn là nhà bọn họ nợ nhà họ Hàn.
Bà cũng đúng lúc, tay nghề châm kim trông thật lợi hại, bà châm cho sinh con đẻ khó. Bà hồi đó học cái , cũng là vì bà qua khỏi khi sinh con, bất kể là của bà đứa con trong bụng đều c.h.ế.t , một t.h.i t.h.ể hai mạng sống. Khi đó, bà là duy nhất đẻ khó, bà dốc hết sức lực, học tay nghề từ một bà đồng, nghĩ nó thể sẽ hữu ích. Có tay nghề ở bên , tổng thể vẫn hơn so với sự bất lực khi gặp tình hình như của bà.
Tiếc là bà chỉ châm cho đẻ khó, dù bà cũng là đổi nghề giữa chừng, chăm sóc cơ thể của Tống Lam Thư cũng , mà bà đồng cũng , bà đồng cũng chỉ đỡ đẻ mà thôi. Bà chỉ thể hết lòng chăm sóc Tống Lam Thư để bà nghỉ ngơi thật , chừng còn thể mang thai.
Nghĩ đến thể xanh xao yếu ớt của Tống Lam Thư, Tống Úc Hòa chút do dự cột gà ở nhà .