"Bà ơi?" Hứa Nặc ngửi thấy mùi khét, Tống Úc Hòa chút mất tập trung, nhất thời nên lo lắng cho thịt trong nồi là lo lắng cho nội cô. May , cô gọi Tống Úc Hòa tỉnh , bà ngửi thấy mùi, liền vội vàng chữa cháy.
Cũng may Hứa Nặc mũi thính, mới lên tí mùi thì cô , nên thịt cứu cũng biến vị nhiều. Nước sốt tuy khét nhưng vẫn ngon.
Tống Úc Hòa dám phân tâm tiếp nữa, bà món cà tím xào sả ớt và đậu bằm, đó gọi Hứa Thừa, Hứa Nặc tới ăn cơm. Thịt lợn kho cháy, bà cũng ngại đưa sang bên hàng xóm, nên Hứa Thừa mặc dù thịt khét, nhưng một tô thịt to như , vẫn cực kì vui.
Cậu nhanh chóng gắp một miếng thịt cho Tống Úc Hòa và Hứa Nặc, đó cũng gắp thịt bát của , đến khi nhai miếng thịt trong miệng, ngon đến mức cả bé bay cả lên.
"Thật sự ngon." Cậu ôm mặt béo của , khen Tống Úc Hòa từ kiểu tóc đến móng chân, cho miệng bà khép .
Dù cháu trai lớn thông minh lanh lợi như cháu gái, nhưng cháu trai bà miệng ngọt, y như cha nó.
Cha thằng cháu xe đạp chở theo túi to, túi nhỏ hắt liên tục hai , tay run bần bật, suýt chút nữa tông thẳng xuống mương. Ông định xe, đó đưa tay lên xoa xoa cái mũi xót, lẩm bẩm : "Ai đang chửi đấy ?"
Sau khi càu nhàu, ông giậm chân thật mạnh, xe đạp chạy vút .
Trong nhà, Tống Úc Hòa đang ăn cơm với hai đứa cháu, đột nhiên thằng cháu lớn đang ăn tự nhiên dừng đũa vểnh tai lên ngóng gì đó, đó nhảy khỏi ghế, chạy ngoài, còn chạy la lớn: "Cha ơi, cha ơi…"
Tống Úc Hòa: "???"
Hứa Nặc: "???"
Hai còn hồn thì Hứa Thừa biến mất. Một lúc , cả hai thấy Hứa Ái Quốc đạp xe chở Hứa Thừa sân. Ông xuống xe, bế con trai mập mạp nhà: "Mẹ, con về ."
Tống Úc Hòa: "!!!"
Hứa Nặc: "!!!"
Cả hai Hứa Thừa đang Hứa Ái Quốc ôm trong lòng, dám tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-161.html.]
Này là thể loại tai gì ?
Họ đến độ mắt mờ tai lãng ? Hay đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của Hứa Thừa?
Tống Úc Hòa lặng im, đó nhanh chóng dậy đón con trai. Con trai về thì bà liền gặp chuyện gì cũng thấy vui, tinh thần vô cùng thoải mái, mặt mày tươi : "Ái Quốc về đấy ? Đã ăn cơm ? Bọn cũng mới ăn thôi, con xuống ăn luôn ."
Hứa Ái Quốc xoa bụng: " là con ăn."
Sau khi trở về, ông đến tiệm cơm nhà nước gặp Đường Tuyết, Đường Tuyết con gái suýt nữa bọn buôn bắt , ông yên , ngay đó liền phóng xe về nhà, gì thời gian để ăn. Ông đói sẵn , mùi thịt kho càng đói.
Ối, món thịt kho hình như cháy.
Nghe con trai đói, Tống Úc Hòa vội vàng lấy bát đũa, quên bảo con trai đặt cháu trai xuống. Đứa cháu lớn mập như thế, ôm nặng tay lắm.
Hứa Ái Quốc cũng thật sự thả Hứa Thừa xuống, túm Hứa Nặc ném lên cao, cô còn kịp chữ “Cha” cha ném lên cao tiếp lấy cô, lúc cha tiếp Hứa Nặc nắm chặt tóc của Hứa Ái Quốc, mặt mày tái mét.
Sao cha cô hổ như ?! Dọa sắp bệnh tim đó ?
Hứa Ái Quốc cảm nhận sự sợ hãi của con gái , ông ôm Hứa Nặc lòng, dùng bàn tay to chạm đầu nhỏ của Hứa Nặc: "Nặc Nặc đừng sợ, cha về ."
Hứa Nặc nắm tóc ông, mím môi .
DTV
Hứa Ái Quốc vỗ vỗ lưng cô: "Đừng sợ, đừng sợ, sẽ kết thúc . Nặc Nặc nhà chúng mệnh nha, mấy đó hại con."
Hứa Nặc vẫn gì, nhưng bàn tay nắm lấy tóc của cha cô càng chặt hơn, đáng tiếc giờ tóc cha ngắn, nên giữ chút nào.
“Cha, con bảo vệ em gái, cả Hàn Ngang nữa, cũng bảo vệ em gái.” Hứa Thừa ở một bên nhảy ưỡn n.g.ự.c nhỏ nhắn, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng hổ chuyện lo đuổi theo em gái đến đ.í.t cũng kịp chùi.
nhưng bà nội dễ mà buông tha cho, mới mấy câu bán sạch sẽ, thiếu điều dậm dậm chân kêu nghỉ chơi với bà nữa thôi.
Hứa Ái Quốc hai tiếng, ôm lấy Hứa Nặc đặt cô bé lên ghế, bế con trai lên, cả nhà bốn quây quần bên ăn chuyện. Hứa Nặc hết sợ thì cũng tức giận nữa, cha cô luôn hổ như thế, dần cô sẽ quen thôi.