"Cảnh sát đến Vương Đại Nữu và Hứa Chiêu Đệ là bán cháu cho mấy kẻ buôn , nên bọn chúng mới đến bắt cháu." Tống Úc Hòa do dự, Đường Tuyết buông thì bà liền bế cháu lên dỗ, sợ đứa nhỏ đến khàn tiếng. dù dỗ dành cháu trai út thì bà cũng quên cháu gái lớn, chỉ giải thích đơn giản để giải tỏa thắc mắc của Hứa Nặc
Hứa Nặc: "Chuyện bên còn liên quan bên đấy?"
Phải thù hận tới mức nào, dù chia nhà, cắt đứt quan hệ , mà họ vẫn cứ chăm chăm gia đình cô chứ. Cô cũng cướp đàn ông của Hứa Chiêu Đệ và Vương Đại Nữu, cũng đào mồ mả tổ tiên nhà hai đó, mà để họ hại cô như ? Quay cứ nhằm cô?
Cũng cô thấy hại nữa mới công bằng, cô chỉ là thắc mắc, trong mắt Vương Đại Nữu và Hứa Chiêu Đệ xem cô như thứ đáng tiền ?
"Nặc Nặc, là với con." Đường Tuyết ôm chặt Hứa Nặc như sợ mất bảo vật quý báu nhất.
"Thật thì…cũng ." Hứa Nặc gãi gãi đầu, nên với thật chuyện cũng dọa cô mấy, cũng gây ám ảnh tâm lý gì cho cô, ngược , cô còn thấy khá vui vì thành công trải qua kiếp nạn, cũng cần lo sợ lúc năm tuổi bọn buôn bắt cóc nữa.
"Mẹ, khác hại con, loại chuyện thể ngăn cản ." Hứa Nặc vỗ lưng Đường Tuyết an ủi, nhưng Hứa Thừa nắm chặt góc áo cô. Mắt trai rưng rưng, bộ dạng sắp tới nơi.
Tự dưng cô thấy khùng luôn, còn dỗ xong , nhưng trai nữa, một cô an ủi xuể.
"Con chịu thiệt , về sẽ nhớ như in, nhất định sẽ cảnh giác cao độ. Chỉ cần rút bài học, hại gia đình nữa cũng dễ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-168.html.]
"Còn nữa, trong nhà cũ xa như . Lúc Hứa Chiêu Đệ đẩy con xuống sông, thể xem như lòng ghen tị của con nít, nhưng thì khác, là Vương Đại Nữu bán con, dù là trong đội chắc chắc mấy ai thể cứng miệng giúp cho mấy bên nhà cũ nữa."
Mặc dù bây giờ cắt đứt quan hệ, nhưng do sự việc trôi qua lâu quá lâu , cho nên bây giờ truyền miệng Tống Úc Hòa ly hôn với Hứa Đại Quý, giúp Hứa Ái Quốc và Hứa Đại Quý từ bỏ quan hệ thật sự quá đáng, gì mà dù gì cũng là một nhà, dù gãy xương cũng còn gân, Hứa Ái Quốc giàu mà, cho cháu chút tiền học thì gì . Hứa Thừa, Hứa Nặc những lời , trong lòng cũng tức giận, nhưng chúng vai vế tuổi đều còn nhỏ, thể trách móc gì bên nhà cũ, cũng thể đôi co với mấy con nhiều chuyện .
DTV
Người Trung Quốc coi trọng lễ nghĩa, đạo hiếu, chỉ một chữ hiếu thôi cũng thể đè ép bao nhiêu .
Không bọn họ gây thiệt hại gì đáng kể cho gia đình cô ? Bây giờ thiệt hại đủ ? Ngày chiếu phim hôm đó, chỉ Hứa Nặc, còn bao nhiêu đứa trẻ cũng bắt cóc đó.
Cô ôm chặt Đường Tuyết: "Mẹ, đừng sợ, con , trai giỏi, còn Đại Hắc với Đại Hoàng Đại Bạch. Tương lai bọn con sẽ bảo vệ cho và bà nội. Cha cứ việc kiếm tiền cho bọn con tiêu là , trong nhà còn bọn con. Đợi cha kiếm nhiều tiền, chúng sẽ chuyển nơi khác, cách xa gia đình đó là xong nha ."
"Mẹ cũng cần nghĩ nhiều về nhà bên gì, bọn họ thông đồng với bọn buôn , kết quả , tin cứ đợi xem, bên họ nhất định sẽ nháo nhào hết cả lên."
Cô gái hình nhỏ nhắn mềm mại, giọng nhẹ nhàng như sữa, năng chút trẻ con, nhưng điều dịu cơn tức giận và cảm giác tội của Đường Tuyết một cách kì lạ.
Bầ nắm bàn tay siết thành nắm đ.ấ.m của Hứa Nặc, nhưng những giọt nước mắt và tiếng than từ từ ngừng .
Con gái bà đúng, bà kiếm thật nhiều tiền, chuyển và con cách xa cái nhà , càng xa càng .