Hứa Ái Quốc thật sự Tống Úc Hoà chỉnh đốn, đồng thời chỉnh đốn còn Hứa Nặc, cô cha cô nắm lỗ tai đưa cô đến nhà họ Hàn, cho Hàn Ngang bên cạnh để con dâu nuôi từ nhỏ, sớm gả cô .
Sau đó, khi Hứa Thừa cắt cỏ phấn hương trở về, thấy lời của Hứa Ái Quốc liền giậm chân, hai xông đến mở trận quyết đấu giữa nam tử hán - Vật tay.
Tuy rằng cuối cùng là Hứa Ái Quốc thắng, nhưng cũng dễ dàng mà thắng , sức lực hiện tại của Hứa Thừa càng ngày càng mạnh, ngày thường bé ý thức kiểm soát chính , nếu thật sự buông thả bản , thì sức lực hiện tại của bé so với lớn cũng khác bao nhiêu.
Hứa Ái Quốc xoa xoa chỗ đau tay , dù sức lực của con trai và Hàn Ngang nhà bên cạnh mạnh, nhưng nghĩ tới thể mạnh đến như thế .
“Bây giờ con còn nhỏ, đợi khi con lớn trở thành quân nhân, con nhất định sẽ thắng cha.”
Hứa Thừa thua vật tay phục, bé hung dữ cha , bàn tay nhỏ bé nắm chặt . Với bé mà , ai đuổi em gái đều là kẻ , cho dù đó là cha ruột của bé.
Đây cũng là đầu tiên Hứa Ái Quốc thấy con trai lớn lên sẽ quân nhân, nhưng khi khuôn mặt non nớt kiên định của Hứa Thừa, quả thực là đầu tiên đối mặt với suy nghĩ của con trai cả.
Đối với ông mà , ông hề con trai là quân nhân. Tuy rằng ông , đàn ông nào mà giấc mơ hùng chứ, quân nhân bây giờ chính là hùng, ai ai cũng nhập ngũ. Nói thật thì, suy nghĩ của con trai ông ông thể hiểu, chỉ là ngờ rằng Hứa Thừa thể kiên trì như , nhiều năm mà vẫn tham gia quân ngũ. Trong ông quen Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương đều là quân nhân, mà duyên cớ gì bạn nhỏ Hàn Ngang cũng quân nhân, nhưng hơn thế nữa là sự kiên trì của .
Suy cho cùng thì trẻ con tính quên, cũng chắc chắn.
ông cảm thấy chắc chắn là con trai , hai chuyện cứ luôn cố chấp. Một cái thì là em gái, còn một cái thì là quân nhân. Ông suy nghĩ nếu con trai lính, thì ông đoán rằng uy h.i.ế.p bé bằng con gái . như thì ý nghĩa gì chứ, việc con trai ông thích , ông cũng thể ngăn cản con trai điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-172.html.]
DTV
Hứa Ái Quốc bế Hứa Thừa để lên đùi , ông nghiêm mặt hỏi: “Con thật sự quân nhân ?”
“Dạ, .” Hứa Thừa gật đầu.
“Tại ?”
“Thì chính là đó.” Hứa Thừa gãi đầu, tại cha hỏi như , nhưng vẫn thành thật .
“Bác và chú Hàn bảo vệ chúng , bảo vệ đất nước, con cũng trở thành như họ.”
Hứa Ái Quốc im lặng, đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ Hứa Thừa: “Đợi con lớn hơn một chút nếu vẫn nghĩ như , cũng đáp ứng yêu cầu của quân đội, thì cha sẽ cho .”
“Thật ?” Đôi mắt Hứa Thừa lập tức sáng lên, bé Hứa Ái Quốc, trong ánh mắt như là ngôi nhỏ sắp nhảy ngoài: “Con nhất định sẽ đạt yêu cầu.”
Về việc , thì cần , bé nhất định là .
Hứa Ái Quốc xoa xoa đầu bé: “Thật, lừa con.”
Điều mà con trai ông , chỉ cần phạm pháp, chỉ cần trái đạo đức và bại hoại, thì ông đều thể đáp ứng. Lúc khi kết hôn nếu bàn với nhà họ Đường là sinh con trai mang họ Đường, thì vốn dĩ ông cũng tính đến chuyện sinh con hai, hiện tại Đường Ngôn, nếu chuyện ngoài ý thì tương lai ông cũng sẽ đứa con nào khác.