TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-11-10 04:26:47
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ mặt Dung Hà cứng , nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y kinh ngạc hỏi: "Thì những con Khổng Tước xinh nhất Khổng Tước mái ? Đây là sai lầm của , mỗi thấy nàng, đều thấy bộ dáng nhàn nhã cao ngạo như Khổng Tước."
"Không , Khổng Tước xinh nhất đều trống cũng chẳng chuyện lớn gì. " Ban Họa khéo hiểu lòng an ủi Dung Hà: " Trong biệt uyển nhà chúng nuôi mấy con Khổng Tước, dẫn xem."
"Được. " Dung Hà cảm khái : " Trước một chữ chi sư, hiện Họa Họa hỏi một chút chi sư*."
*Hình như ý của là lúc 1 thầy, hiện tại thêm Hoạ Hoạ thầy cho ^^
Y hành lễ tử với Ban Hoạ: "Đa tạ Họa Họa ."
Ban Họa che miệng khẽ, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý , ánh nắng chiếu tóc nàng, cả nàng như đang phát sáng. Dung Hà mỉm nàng, ánh mắt dịu dàng hơn.
Phủ Trung Bình Bá, Tạ Khải Lâm đến cửa, liền thấy tổng quản thái giám trong cung Hoàng Hậu dẫn theo mấy tiểu thái giám . Hắn dừng bước chân , vấn an đối phương.
“Chào Tạ nhị công tử " Tổng quản thái giám nở nụ ôn hòa : " Tạp gia chạy Hoàng Hậu nương nương, đưa chút lễ vật tới cho Tạ tiểu thư."
"Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, phiền công công ." Tạ Khải Lâm một tiếng cám ơn với thái giám, kín đáo đưa cho thái giám một miếng ngọc bội, nhưng từ chối.
"Tạ nhị công tử quá khách sáo. " Tổng quản thái giám : " Tạp gia vẫn chờ uống rượu mừng quý phủ đấy."
Tạ Khải Lâm và tổng quản thái giám khách sáo vài câu, chờ tổng quản thái giám lưng ngựa , mới đại môn Tạ phủ. Đi chính viện, và mẫu đang xem lễ Hoàng Hậu đưa tới, nụ mặt họ cách thật xa vẫn thể trông thấy.
“Khải Lâm, ngươi trở về?" Tạ mẫu thấy nhi tử trở về, thả trân châu trong tay xuống, gọi xuống: "Hoàng Hậu nương nương thưởng mới năm nay, bảo hạ nhân pha cho ngươi nếm thử."
Tạ Khải Lâm thấy mẫu và cao hứng bừng bừng, những lời đàm tiếu bên ngoài, thản nhiên : "Đã là đồ vật Hoàng Hậu nương nương thưởng, đương nhiên là đồ , nhi tử cũng đạo lí, cần cố ý pha cho ."
Tạ mẫu thấy sắc mặt nhi tử khó coi, nghĩ còn thể tiếp nhận sự thật hỏng một con mắt, nhân tiện : "Nói bậy, lá để uống, gì mà đạo lí đạo lí, uống vui vẻ là ."
Tạ Uyển Dụ thả đồ vật trong tay xuống, dậy đến xuống bên Tạ Khải Lâm: "Nhị ca, ngươi ?"
"Ta . " Tạ Khải Lâm miễn cưỡng, đưa tay vỗ trán Tạ Uyển Dụ:" Hôn sự giữa ngươi và Nhị Hoàng Tử điện hạ tháng , những ngày đừng ngoài. Tâm tư Kinh Thành phức tạp, lo lắng chuyện bất lợi với ngươi."
"Yên tâm nhị ca, gần đây mỗi ngày đều học quy củ ma ma trong cung phái tới, cả ngày loay hoay đầu óc choáng váng, còn thời gian tụ hội với những khác bên ngoài. " Tạ Uyển Dụ là một ngừơi tâm tư nhạy cảm, nàng thấy sắc mặt Tạ Khải Lâm đúng, đoán thể gì đó: "Ca, ngươi gì bên ngoài ?"
Tạ Khải Lâm : "Không , ngươi suy nghĩ nhiều ."
"Nhị ca, ngươi đừng gạt , nhất định là chuyện gì. " Từ nhỏ tình cảm giữa Tạ Uyển Dụ và Tạ Khải Lâm vô cùng , cho nên đối phương láo, nàng sẽ : " Có liên quan tới , cho nên ngươi mới ?"
"Không liên quan đến ngươi. " Tạ Khải Lâm lắc đầu: " Hôm nay ở bên ngoài gặp Phúc Nhạc Quận Chúa."
“Nàng ?" Biểu lộ Tạ Uyển Dụ chút phức tạp, đáng lẽ nàng cực kỳ ghét Ban Họa, mặc dù hiện tại vẫn ghét như cũ, nhưng đến mức ý nghĩ trừ cho sướng.
Nàng chân chính thích Ban Họa, từ lúc nàng đính hôn với Nhị ca. Khi đó ám chỉ bên tai nàng , Ban Họa xứng với Nhị ca nàng , Nhị ca nàng và Ban Họa ở cùng một chỗ, tình cảm giữa nàng và Nhị ca nhất định sẽ lạnh nhạt hơn.
Khi đó là ai ?
Tạ Uyển Dụ lắc đầu, cũng nhớ rõ mặt , lẽ... Không chỉ một qua với nàng ?
Nghĩ đến Nhị ca và Ban Họa từng quan hệ là hôn phu hôn thê, khó trách Nhị ca thấy nàng , sẽ điều luống cuống. Nàng vô ý thức liền mở miệng : " Ca, ca tránh xa nàng một chút, bên ngoài đều , bát tự nàng , khắc ngươi ..."
"Uyển Dụ. " Tạ Khải Lâm cau mày cắt ngang lời của : "Đó chỉ là lời đầu đường cuối ngõ của đám ngu tri thôi, từng để trong lòng, ngươi cũng cần coi là thật, huống chi... Huống chi năm đó và Phúc Nhạc Quận Chúa hôn ước, cũng xảy chuyện gì cả."
Bên ngoài , Ban Họa sẽ trách cứ bọn họ, mà của vẫn quên thù cũ với Ban Hoạ, trong lòng Tạ Khải Lâm chút khó chịu, là Tạ gia bọn họ với Phúc Nhạc Quận Chúa. Chỉ mong , quãng đời còn của Phúc Nhạc Quận Chúa thể vui vẻ, Dung Quân Phách quan tâm nàng thực lòng, đừng giống lập trường kiên, chuyện tổn thương nàng.
"Gì mà đầu đường cuối ngõ, giữa quý nữ cũng nhiều nàng như . " Tạ Uyển Dụ bĩu môi : " Không ngươi từng hôn ước với nàng , liền giúp nàng chuyện chứ?"
"Uyển Dụ, đủ , ngươi sắp thành thành Nhị Hoàng Tử phi, những lời là cấm kỵ hoàng gia, nếu như ngươi quản miệng của , sớm muộn gì cũng đưa tới cho ngươi tai họa." Mày Tạ Khải Lâm nhíu chặt hơn: "Lâm Phi bên cạnh tiên đến năm đó, chính là vết xe đổ."
"Ta chỉ một chút trong nhà mà thôi. " Tạ Uyển Dụ Tạ Khải Lâm đến chút sợ hãi, nhỏ giọng : " Cùng lắm thì sẽ ."
“Được, , các ngươi bớt tranh cãi . " Tạ mẫu hoà giải: "Buổi trưa xong, chuẩn dùng cơm nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-65.html.]
"Họa Họa, hôm nay con và Quân Phách ngoài?" Ban Hoài thấy Ban Hoạ dùng cơm trưa nhiều để đũa xuống, cuối cùng hỏi lời giấu trong lòng ròng rã một buổi trưa: "Chơi vui ?"
Ban Họa cẩn thận hồi tưởng thật lâu, khẳng định gật đầu: "Chàng thú vị."
Bả vai Ban Hoài trong nháy mắt xụ xuống, chút đáng thương: "Ồ."
" con vẫn mong phụ dẫn con ngoài tắm suối nước nóng. " Ban Họa một mặt mong đợi Ban Hoài: " Lúc nào chúng thể ?"
"Mấy ngày nữa , để hạ nhân đến suối nước nóng trong trang dọn dẹp . " Ban Hoài ưỡn vai lập tức lấy tinh thần: "Mấy ngày nay thời tiết lắm, lên núi dễ nhiễm phong hàn."
"Ừm!" Ban Họa gật đầu mạnh một cái, bắt đầu thương lượng với Ban Hoài lên suối nước nóng trong trang cần đem theo thứ gì, bên trong điền trang sửa sang suối nước nóng hợp bơi lội , hai phụ tử nhanh liền quên Dung Hà đầu.
Ban Hằng yên lặng Ban Hoài, phụ , quên gì ?
Thật thật sự , tỷ tỷ và Dung Bá gia đến tột cùng chơi nơi nào?
"Bá gia, áo choàng giặt sạch , cần phái trả cho Phúc Nhạc Quận Chúa ?" Một vị ma ma cẩn thận từng li từng tí nâng một bộ áo choàng mặt Dung Hà, cứ như trong tay nâng một món trân bảo hiếm .
"Không . " Dung Hà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng, yếu ớt : " Đợi hiếu kỳ của nàng qua , sẽ tặng nàng áo choàng xinh hơn, cái cứ giữ trong phủ."
Ma ma ngầm hiểu, cầm áo choàng lui xuống.
Y trở thư phòng, từ trong khe bí ẩn lấy 《 Trung Thành Luận 》, lật một tờ trong đó.
《 Trung Thành Luận 》 vẻn vẹn chỉ dạy đạo vi thần, đạo vua, trong quyển sách còn nhiều bí văn, chỉ là phương thức ghi hết sức phức tạp, bình thường coi như xem cũng xem hiểu bên trong cất giấu tin tức gì.
Tuy y trong quyển sách giấu giếm nhiều tin tức hữu dụng, nhưng mà tự phái tra tìm thật lâu cũng thu hoạch gì, nghĩ tới cuối cùng quyển sách dễ dàng bỏ tay y.
Cất giấu vô bí mật tiền triều, thậm chí còn ghi chép tiền triều bảo tàng chi địa thư tịch, cứ như trong tay y.
Lại lật một tờ, nữa y thấy rùa đen nhỏ ngây thơ chân thành, nghĩ đến bộ dáng Ban Họa buồn bực ngán ngẩm cầm bút vẽ rùa đen lên , Dung Hà nhịn tiếng.
"Bá gia. " Một giọng ngoài cửa sổ: "Vương Khúc cầu kiến."
Dung Hà thu liễm nụ mặt, trả sách về chỗ cũ: "Vào ."
Cố Diệp Phi
Đi cửa chính là một nam nhân trung niên ăn mặc y phục của Bá phủ, ông thấy Dung Hà liền hành đại lễ, Dung Hà dùng tay vịn chặt: "Vương cần đa lễ như ."
"Bá gia, thuộc hạ vô năng, phí hết thời gian một năm, mới tra chứng cứ Thạch Sùng Hải mua quan bán tước. " Vương Khúc móc thư tín trong tay: "Thạch Sùng Hải là hết sức cẩn thận, hình như từ tới giờ lai vãng thư tín cùng khác, mặc dù thư tín cũng dùng danh hiệu, thậm chí ngay cả chữ cũng cố ý biến hóa."
"Lần nếu Nghiêm Huy thất thế, khiến ông nhất thời đắc ý quên hình, thì ông sẽ lộ chân ngựa . " Vương Khúc suy nghĩ, chút yên lòng : " Bá gia, Thạch Sùng Hải là lão hồ ly, ngài nhất định cẩn thận."
" Hồ ly giảo hoạt, cũng sẽ lộ đuôi lớn thôi. " Dung Hà tiếp nhận thư tín, đó bỏ một bản quyển sách đáng chú ý nhất: " Một năm Vương khổ cực, tiên nên nghỉ ngơi thật mấy ngày."
"Vì Bá gia chọn mua thư hoạ yêu thích, chính là trách nhiệm của thuộc hạ, dám giành công."
Dung Hà bảo dẫn Vương Khúc tắm rửa y phục, chuẩn cho ông một phòng thoải mái dễ chịu, để Vương Khúc thấy Bá phủ ấm áp.
Màn đêm sắp buông xuống, Đỗ Cửu vội vàng chạy về phủ, thấy Dung Hà thì hành lễ, câu đầu tiên chính là: "Bá gia, Vương Khúc trở về ?"
Dung Hà nhẹ gật đầu, trầm ngâm chốc lát : "Rút chúng bố trí ở Tạ gia về, Tạ gia là mặt trời lặn phía tây, tùy bọn họ thôi."
Hai đứa con trai Tạ gia, một phế chức quan, chờ đợi trong lao một hai tháng, tính tình u ám lưu luyến tửu quán; một mù mắt, dáng vẻ nặng nề, ngược đây là chuyện với họ, nếu chèn ép quá mức, ngược khả năng dẫn tới chó gấp quá nhảy tường.
Tháng hai sắp qua, tháng ba sắp đến, ngay tại thời điểm đào hoa đua nở khắp núi đồi, quý tộc nam nữ trong Kinh Thành đều cưỡi ngựa mà đạp thanh vùng ngoại ô, Thạch Phi Tiên là một quý nữ tài mạo song , tất nhiên cũng cùng một tài nữ kết thúc thi xã, lúc rảnh rỗi cùng một chỗ thơ luận vẽ, nàng và mấy quý nữ tài danh, sách trong Kinh Thành phong một danh hào nhã nhặn, đó chính là Lục tiên tử Trúc Lâm.
Bởi vì nơi các nàng thi xã xây trong rừng trúc, cho nên danh hào nhã nhặn từ đó mà đến.
Lần tụ hội lúc đầu , vẫn như cũ là những cô nương các nàng tự ngu tự nhạc* g.i.ế.c thời gian, nhưng quý nữ nhà ai hiểu chuyện, một câu để bầu khí trường đều cứng ngắc.
*tự tiêu khiển
"Các ngươi vị hôn thê của Thành An Bá là ai ?"