“Ông  đem chuyện của ông  áp đặt lên chúng , những   liên quan, bắt chúng   chịu trách nhiệm cho chuyện tổn hại lợi ích của chúng , đồng thời cố gắng trói buộc chúng  về mặt đạo đức để nhận  sự đồng tình của chúng .” Biệt Vũ trả lời.
Tri Lạc hiểu ý Biệt Vũ, hợp tác lộ  vẻ mặt bừng tỉnh.
“Đại sư tỷ,  hiểu .” Tri Lạc dùng ánh mắt mỉa mai lướt qua ông chủ, ngay  đó nàng  mở miệng : “Ông chủ   chúng  đồng tình với chuyện vốn dĩ  liên quan gì đến chúng , để từ đó thuận lý thành chương mà thu  đồ vật .”
“Thì  đây là ý nghĩa của trói buộc đạo đức.” Ô Linh gật đầu, mấy  tử Nhận Kiếm Phong khác cũng tỏ vẻ  hiểu.
“Không hổ là Đại sư tỷ, thật sự  uyên bác!”
“Đại sư tỷ hiểu  thật nhiều.”
Những lời  của các  tử Nhận Kiếm Phong chẳng khác nào những cái bạt tai vang dội tát  mặt ông chủ, mặt ông chủ lúc xanh lúc trắng, ông  đưa mắt  sang La Tử Vân.
La Tử Vân cau mày, Biệt Vũ  hề  chuyện với nàng , điều  khiến nàng  cảm thấy   bỏ qua, huống hồ tuy lời  của Biệt Vũ hướng về ông chủ, nhưng sự châm chọc đối với nàng  trong đó  hề ít.
Bởi lẽ nàng  chính là  khiến ông chủ mượn gió bẻ măng.
La Tử Vân đánh giá Biệt Vũ từ  xuống  một phen, dù Biệt Vũ  khuôn mặt thoát tục, nhưng chiếc trâm cài tóc  đầu,  chất liệu y phục màu xanh   nàng đều  bình thường.
Thế là La Tử Vân yên lòng.
“Hừ, các ngươi cũng  thể dùng tiền mua hết cả tiệm.” La Tử Vân châm chọc , nàng  đoán chắc Biệt Vũ và những  khác  thể lấy  nhiều tiền như , cũng  thể vì sĩ diện mà mua tiệm .
Biệt Vũ  ngẩng đầu : “Ta   chuyện với ngươi.”
La Tử Vân: “...”
Nàng   nghẹn họng, lời của Biệt Vũ như  khiến nàng  tức điên. Chưa từng  ai dám coi thường nàng  như .
La Tử Vân tức giận, là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ  đến nay nàng   từng  ai xem thường,  mà một tu tiên giả tán tu từ cái xó xỉnh nào đó  dám coi thường nàng  ư?
Có lẽ Tu tiên giới là nơi cường giả vi tôn, nhưng là một tán tu    phận và bối cảnh thì  nhất đừng nên chọc  tiên môn thế gia
La Tử Vân bước lên một bước chuẩn  gây khó dễ cho Biệt Vũ, thì Ứng Tu Nhan chắn  mặt nàng ,  mới chỉ mười lăm tuổi, vóc dáng còn thấp hơn La Tử Vân nửa cái đầu, khuôn mặt tinh xảo căng thẳng, đôi mắt đen láy ẩn chứa cảm xúc âm u.
 La Tử Vân đang rung động   hề nhận  điều , nàng  cắn môi,  ngượng ngùng  tức giận trừng mắt  Ứng Tu Nhan.
Ứng Tu Nhan  hề cảm nhận  tình ý dạt dào của La Tử Vân,  chỉ cảm thấy đây là một cơ hội  để tăng mạnh độ thiện cảm với Biệt Vũ.
“Các ngươi  cái  ?” Biệt Vũ chỉ  món đồ trong tay ông chủ  hỏi Tri Lạc.
Tri Lạc và những  khác gật đầu. Đây vốn dĩ là những thứ các nàng  chọn và trả tiền.
“Haiz.” Linh lực của Biệt Vũ d.a.o động, bàn phím xuất hiện trong tay nàng: “Chỉ  mấy thứ  thôi ?”
Nhận thấy linh lực d.a.o động thuộc về bản mệnh linh khí của Biệt Vũ, đôi mắt La Tử Vân mở to, bản mệnh linh khí?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-153.html.]
Nữ tu áo xanh  mắt   là một  rèn đúc  bản mệnh linh khí, nàng  cắn môi , cau chặt mày, sở dĩ La gia  địa vị như ngày nay, chính là vì phụ  nàng  là một  rèn đúc  bản mệnh linh khí.
“Chẳng lẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt như  mà ngươi định dùng bản mệnh linh khí  để trút giận cho đồng môn? Nếu ngươi dám động đến , La gia sẽ  bỏ qua cho ngươi.” La Tử Vân hạ giọng .
Biệt Vũ thò đầu  từ phía  Ứng Tu Nhan, nàng dùng ánh mắt kỳ quái  La Tử Vân.
Ánh mắt của nàng như đang hỏi, ngươi  thần kinh ?
“Sao thế ? Ta   là  chủ trương bạo lực.”
Biệt Vũ nhấn Ctrl+A,  bộ sản phẩm trong cửa hàng  đều  chọn, ngay  đó nàng nhấn Ctrl+X để cắt bỏ tất cả sản phẩm.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả sản phẩm trong cửa hàng đều biến mất.
Tri Lạc và những  khác  từng thấy Biệt Vũ dùng chiêu  nên   phản ứng gì, còn Ứng Tu Nhan, ông chủ và La Tử Vân đều  chiêu   cho kinh sợ.
Ứng Tu Nhan thì vẫn ,  ở Nhận Kiếm Phong cũng  lâu như , cũng từng tận mắt chứng kiến Biệt Vũ gõ gõ bản mệnh linh khí của nàng mà  đổi Tông quy Lăng Vân Tông.
 La Tử Vân và ông chủ thì  dọa đến ngây , La Tử Vân  hề cảm nhận  một chút linh lực nào từ Biệt Vũ, ngoại trừ sự d.a.o động sức mạnh khi nàng triệu hồi bản mệnh linh khí,  tại  những món đồ   đột nhiên biến mất?
Không nghi ngờ gì nữa, đây là trò quỷ do Biệt Vũ gây .
“Ngươi, ngươi   gì?” Ông chủ trợn tròn mắt, hàng hóa của ông   hết ? Mấy món đồ ông   bán   !
Biệt Vũ vô tội chớp mắt: “Ta   gì .”
“Ngươi  bậy! Rõ ràng là ngươi động tay động chân, mới, mới khiến hàng hóa của  biến mất  thấy tăm .” Ông chủ .
Biệt Vũ vẫn giữ nụ  hòa nhã: “Ngươi  thấy những món đồ  biến mất như thế nào ? Ngươi  thấy  mang những món đồ đó  ? Nếu ,  ngươi chính là vu khống, vu khống một tu tiên giả.”
Ông chủ há miệng, đúng như Biệt Vũ , ông   hề thấy Biệt Vũ lấy chúng .
Ông  theo bản năng  về phía La Tử Vân cầu cứu.
La Tử Vân cau chặt mày, nàng   thể vì một phàm nhân mà chọc giận một tu tiên giả sở hữu bản mệnh linh khí, ít nhất bây giờ, một  nàng    ngoài thì  thể  như  , nếu đối phương là tu sĩ  bản mệnh linh khí, chắc chắn nàng  sẽ  đánh   họ.
“Nếu  như , ông chủ, ngươi  trả  tiền cho . Ta  nhận  món đồ mà ngươi  bán cho .”
Ông chủ  thể tin nổi  La Tử Vân: “Tiên nhân, ngươi  thể  như .”
La Tử Vân  kiên nhẫn vuốt cây roi bên hông, ông chủ lập tức im bặt.
Mấy vị tu tiên giả  mắt rõ ràng   là  mà một phàm nhân như ông   thể trêu chọc.
La Tử Vân khó chịu  Biệt Vũ một cái thật sâu,  đó xoay  rời khỏi tiệm.
Sau khi rời khỏi tiệm một đoạn, Biệt Vũ nhấn phím dán, dán  bộ đồ vật trong tiệm   sang đây, ngay cả giá hàng cũng  bỏ qua.