Việc   dễ dàng thương lượng, dù các trưởng lão của Luyện Phong  từng thấy nốt phím nhưng bọn họ là những thợ mộc hàng đầu của Lăng Vân Tông, rèn một bộ phím linh thạch với bọn họ chẳng  là việc trong tầm tay ?
Bọn nhân cơ hội , nghiên cứu kỹ cấu tạo của bản mệnh linh khí của Biệt Vũ, đây là  đầu tiên họ thấy một thanh kiếm  hình dáng như , cũng là  đầu tiên  đến thứ gọi là ‘nốt phím’.
Rời khỏi đại điện, Biệt Vũ liền thấy Tri Nhạc đang  về một hướng nào đó, nàng  theo ánh mắt của đối phương.
Là Tịch Mộng Thanh.
Nàng  đang cảnh giác  xung quanh, dường như ôm trong lòng thứ gì đó, thấy  ai chú ý đến , nàng  nhét vật đó  tay áo  lén lút xuống núi.
“Đại sư tỷ,  cảm thấy Tịch Mộng Thanh chắc chắn  vấn đề.” Tri Nhạc tâm trạng nặng nề .
Biệt Vũ im lặng trợn mắt, Tri Nhạc cứ vội   c.h.ế.t như  ?
“Việc   sẽ báo cáo với sư tôn, sư tôn sẽ  nên  thế nào, ngươi  cần lo chuyện .” Biệt Vũ : “Nếu nàng  thật sự  gì đấy, hiển nhiên cũng   ngươi và   thể ngăn cản.”
Tri Nhạc gật đầu, cuối cùng cũng  lọt lời của Biệt Vũ.
Thế nhưng, khi Biệt Vũ trở  Nhận Kiếm Phong, nàng   quên mất việc  báo cáo chuyện  với Kiếm Tiên.
Thừa Lẫm Diêu đúng như  hẹn mà tìm đến Biệt Vũ, mời nàng đến động phủ của  để tụ tập.
Động phủ của Thừa Lẫm Diêu từ bên ngoài   vô cùng hoành tráng và xa hoa, rõ ràng là do hoàng tử nào đó  dùng tiền bạc đắp nặn mà thành.
Tấm bảng hiệu  cửa với tám chữ vàng lấp lánh toát lên một loại khí thế sát phạt, khiến   qua cũng  chấn nhiếp,   tự động nhẩm  tám chữ đó.
Biệt Vũ lặng lẽ dời tầm mắt, cảm giác  hổ khó tả.
“Biệt sư ,  vẫn  hiểu rõ từ ‘tố chất’ nên  hiểu như thế nào? Tại   cần  ‘ " chứ?”
Biệt Vũ lặng lẽ uống một ngụm ,  vội giải thích. “Nhị sư , ngươi đừng vội.” Lát nữa  sẽ cho ngươi vội đủ luôn.
“Là  tu tiên, cần  giữ chúng sinh trong lòng, nên   truyền đạo thụ nghiệp, để   cùng học tập và hiểu  nội dung liên quan.” Biệt Vũ .
Thừa Lẫm Diêu tán thưởng  Biệt Vũ,   rót thêm cho nàng một chén .
“Sư   đúng,  tu tiên  tiên cần tu tâm,  đó mới tu đạo, nếu  thể cùng  tiến bộ, tất nhiên  là truyền đạo thụ nghiệp.”
“Vì    tổ chức một buổi giao lưu bí mật.”
“Giao lưu? Đó là cái gì?” Thừa Lẫm Diêu   từ ngữ lạ lẫm .
“Giống như các buổi giảng dạy dài hạn, chỉ những   mời mới  thể tham gia.” Biệt Vũ giải thích.
“Sư  thật thông minh.” Thừa Lẫm Diêu tán dương.
Biệt Vũ khiêm tốn chắp tay,  xưa thật , bọn họ khen ngợi là khen thật lòng.
“Chúng   thể tuyển chọn một   tử ở Nhận Kiếm Phong tham gia buổi giao lưu, để ngăn ngừa những kẻ  ý đồ   trộn , chúng  cần nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn.” Biệt Vũ .
Đồng thời, nàng thầm thở dài   một câu: “Vừa mới dùng linh thạch để  vài bộ phím, chẳng còn dư bao nhiêu tiền nữa.”
Hệ thống đang yên tĩnh lập tức cảnh giác, ký chủ của nó hình như  sắp gây chuyện .
“Cần  nhắc nhở ngươi ? Ký chủ, túi tiền của ngươi ít nhất còn  trăm viên linh thạch, cộng thêm lễ vật từ các phong, ngươi căn bản là  thiếu tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-18.html.]
“Ta  thiếu tiền và việc    khác thiếu tiền thì  liên quan gì? Muốn duy trì hoạt động bình thường của Nhận Kiếm Phong,  hết cần nhân viên thiếu tiền, như  họ mới cố gắng  việc kiếm tiền cho ,  đó  tiêu tiền cho , tạo thành một vòng tuần  khép kín.”
“Trời lạnh , nên cắt hẹ thôi.” Biệt Vũ lạnh lùng  với hệ thống, lộ rõ bản chất của một nhà tư bản.
Hệ thống kìm nén sự thôi thúc  treo Biệt Vũ lên cột điện, im lặng tiếp tục treo máy.
“Cần   thế nào?” Thừa Lẫm Diêu hỏi.
Biệt Vũ vẫn giữ vẻ mặt đại nghĩa.
“Thu một ít linh thạch  phí  cửa.” Biệt Vũ  uống một ngụm .
Thừa Lẫm Diêu thoáng cảnh giác, nếu dính  chuyện tiền bạc, việc  sẽ trở nên tục tằng.
Đi ngược  ý tưởng vô tư truyền đạo của bọn họ.
Hắn ngẩng đầu, Biệt Vũ  đối diện .
Ánh nắng xuyên qua khe cửa rơi xuống  Biệt Vũ, nàng khẽ cúi đầu, mái tóc dài chỉ buộc nhẹ  tai, con ngươi màu vàng rực rỡ  ánh nắng toát lên vẻ bình thản và hờ hững.
Dường như  thứ  thế gian đều  lọt   mắt nàng, nàng một  một  tiêu diêu tự tại.
Trong lòng Thừa Lẫm Diêu dâng lên một chút hổ thẹn,    thể nghi ngờ Biệt Vũ động lòng vì vật tầm thường ?
Biệt Vũ bắt đầu giải thích: “Linh thạch là vật ngoài , dùng để kiểm tra tâm cảnh là  nhất, chúng   thể công khai sử dụng  linh thạch  để xây dựng Nhận Kiếm Phong  hơn.”
Nghe Biệt Vũ  như , Thừa Lẫm Diêu càng cảm thấy sư  của  tâm cảnh cao hơn   nhiều.
“Sư , ngươi nghĩ thu bao nhiêu linh thạch  phí  cửa là hợp lý?”
Biệt Vũ giơ một ngón tay lên.
“Một linh thạch?” Thừa Lẫm Diêu gật đầu: “Giá   hợp lý.”
Biệt Vũ lắc đầu.
“Mười linh thạch?” Thừa Lẫm Diêu  chần chừ nhưng vẫn : “Nếu tiết kiệm cũng  thể gom  mười linh thạch.”
Biệt Vũ khẽ mở môi: “Một trăm linh thạch.”
“?!”
Tu sĩ bình thường  gom một trăm linh thạch  mất vài năm,    bằng lòng tham gia buổi giao lưu của bọn họ .
Mặt Thừa Lẫm Diêu cũng đỏ lên, miệng mở   đóng,   nên  gì cho .
“... Cái     đắt ?”
“Ngươi đừng vội, sư .” Biệt Vũ vẫn giữ giọng điệu bình thản: “Không cần bọn họ trả một , mỗi tháng đưa một ít là .”
“Chính vì đắt đỏ mới đảm bảo  đến học đều  thái độ nghiêm túc, hơn nữa những linh thạch     chúng  tham ô.”
Thừa Lẫm Diêu suy nghĩ một chút, cảm thấy Biệt Vũ   lý.
“Việc  để  lo, sư , ngươi vất vả .” Thừa Lẫm Diêu lập tức nhận trách nhiệm việc .
“Phiền sư  giữ kín  phận  giảng dạy của .”