Ta Làm Bà Mai Cho Thái Tử Lưu Manh - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:41:00
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Thẩm Ngọc Chiếu hời hợt lộ phận chân thật của đoàn , quả nhiên đêm đó liền xảy chuyện.
Diệp Tinh Nhi thắt cổ tìm chết, kết quả thị nữ bên Lệ Phi phát hiện cứu , chờ lúc những khác chuyện tới xem, vặn ả tiếng: "Hóa các vị đều là Hoàng gia, dân nữ là một kẻ bình dân dám trèo cao? Dân nữ tự phúc khí như , chịu khuất nhục cũng sẽ cơ hội giải thích, như , chi bằng c.h.ế.t cho xong hết chuyện!"
Sau đó Lệ Phi ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Con chẳng lẽ coi Hoàng gia giống như sài lang sẽ ăn tươi nuốt sống con ? Bệ hạ là minh quân, đương nhiên sẽ vì con chủ, huống chi con là nghĩa nữ do Bản cung từ dân gian thu nhận, mặc kệ khác oan uổng con thế nào, Bản cung tuyệt đối sẽ để ý mà vứt bỏ con."
Lời , ngoại trừ mặt ngoài giống như dùng phận của và Hoàng đế cho Diệp Tinh Nhi vững tin, ngẫm kỹ bên trong ẩn chứa vài phần ý tứ ngấm ngầm hại .
Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Mộ Từ ở cửa, song song về phía Hoàng đế ở cách đó xa, bốn ánh mắt lạnh như băng chằm chằm khiến Hoàng đế nổi da gà khắp cả .
"Chuyện ... hai các con trẫm cũng vô dụng mà..." Hoàng đế thấp giọng , "Dù cũng là Mộ Từ trêu chọc cô nương ..."
"Nhi thần trêu chọc ả , hiện tại nhi thần ước gì thời gian ngược, để ả c.h.ế.t đuối sông thì ."
"..." Hoàng đế vội vàng dấu bảo chớ lên tiếng, đó đầu thoáng qua Lệ Phi, thấy đối phương phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, "Đừng bậy, hình tượng cao quý nhân từ của Hoàng tộc đều hai con hỏng, còn thuận tiện liên lụy luôn của ."
Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng : "Bệ hạ, thần cùng Thái tử thể nào gánh nổi câu "Cao quý nhân từ", nhưng cũng trở thành "Sài lang ăn tươi nuốt sống" - - trách thì trách thực lực của chúng quá hấp dẫn, bằng bệ hạ hỏi một câu, Diệp cô nương tại cố ý diễn một vở kịch như thế?!"
"Đây cũng là lời nhi thần ." Sở Mộ Từ mở miệng lên tiếng, "Buổi tối khuya khoắt im lặng tiếng treo cổ thì đơn giản, vì "ngẫu nhiên" cứu thế nhỉ? Hơn nữa còn xuất phát từ một lý do giải thích ."
Sau lưng Sở Tú Huỳnh gật đầu liên tục: "! Nghe thấy dường như Hoàng gia chúng đang bắt buộc lấy mệnh của ả ? Thật kiêu quá! Vì chút chuyện mà tìm chết, dứt khoát thành tâm ý cho ả ."
Hoàng đế che ngực, thật sâu cảm giác kinh hãi: "Hình như trẫm mới là vị nắm giữ quyền sinh sát lớn nhất ở đây? Sao hiện tại các con đều mạnh mẽ vang dội hơn so với trẫm, rõ ràng là phong cách cường đạo!"
"Thật chúng nhi thần cực đoan." Sở Chi Ngang hiếm khi một lời đắn, nghiêm mặt gằn từng chữ, "Chỉ là chúng nhi thần ít nhất cũng còn chút năng lực để phán đoán chuyện gì đúng chuyện gì sai. Phụ hoàng, xét theo lương tâm mà , ngài cũng tin tưởng Tam ca là loại như ?"
Hoàng đế chắc tin tưởng, nhưng ngài đối Lệ Phi sủng ái mấy năm như một, khiến cho ngài theo bản năng khuynh hướng nghiêng về phía Lệ Phi, ngài cảm thấy Lệ Phi thật là cô đơn yếu thế, khó lắm mới gặp một tiểu cô nương hợp tâm ý, đem đối phương trở thành nữ nhi để yêu thương, ngài đạo lý tổn thương tâm ý của Lệ Phi.
...chuyện phát triển đến mức , ngài nếu nguyện ý tổn thương Lệ Phi thì nhất định thuận theo tâm ý của đối phương, nghĩa là ủy khuất Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu, ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của các nhi nữ khác đối với .
Ngài mới là ở trong tình thế khó xử nhất, vua của một nước thể chỉ điểm giang sơn, hết tới khác giải quyết việc nhà.
Thẩm Ngọc Chiếu thấy dấu vết do dự trong ánh mắt của Hoàng đế, nàng thở dài, lắc lắc đầu xoay sang chỗ khác.
"Thần vô tình bệ hạ khó xử, nếu bệ hạ tin chắc lời của Lệ Phi nương nương và Diệp cô nương mới là chính xác, như cứ dựa theo tâm ý của bệ hạ mà đưa kết luận - - nhưng thứ cho thần thể ở Giang Nam lâu hơn, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ sẽ gặp thêm nhiều phiền toái mà thôi."
Sở Mộ Từ : "Nhi thần theo Ngọc Chiếu cùng trở về, dù phụ hoàng nương nương bên cạnh, nương nương Diệp cô nương bên cạnh, thiếu hai chúng cũng quan trọng."
"... Con cũng đừng lâm trận bỏ chạy chứ!" Hoàng đế nhất thời nóng nảy, "Cục diện rối rắm là của con đưa tới, con thu thập thì trẫm thu thập !"
"Đến tột cùng nhi thần nhắc bao nhiêu , cục diện rối rắm là ai thiết kế thì cứ để đó xử lý, nhi thần vô cớ nhận chậu nước bẩn ."
" sáng sớm hôm đó Diệp cô nương rõ ràng ở giường con, trẫm tận mắt thấy, con nghĩ phủi tay là xong !"
Cặp mắt sắc bén của Sở Mộ Từ trầm xuống, bỗng nhiên giơ tay lên dùng sức đập khung cửa một cái: "Vậy phụ hoàng nên điều tra cho rõ, là ai trăm phương ngàn kế cho Diệp Tinh Nhi xuất hiện giường của nhi thần? Nhi thần đạt đến trình độ "bụng đói ăn quàng" đến mức đó, nếu như phân nửa lời dối, sẽ thiên lôi đánh chết!"
Một câu cuối cùng vẫn còn vang vọng bên tai, Hoàng đế ngẩn , chợt thấy thuyền lay động kịch liệt, ngài mới vững, vẫn tỉnh hồn, chỉ thấy Giang Trần vội vàng hấp tấp từ phía hành lang bên chạy như điên tới.
"Bẩm báo bệ hạ, đáy thuyền rỉ nước !"
"... Lập tức cập bờ! Mau!"
Cho nên mới , ngàn vạn thể Sở Mộ Từ phát thệ, phát lời thề độc hề trúng qua một , ngược đa là bên cạnh xúi quẩy.
Khi tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tầng mây, Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu roi thúc ngựa chạy về đế đô, tốc độ cực nhanh, phảng phất đem ở tất cả những chuyện phiền toái ở Giang Nam ném phía .
Thẩm Ngọc Chiếu một đường gì, cho dù đường xuống ngựa nghỉ ngơi cũng giữ một cách với Sở Mộ Từ, tự uống nước, dõi mắt trông về phía xa, cự tuyệt chạm mắt với .
Sở Mộ Từ đương nhiên rõ nàng còn đang tức giận cho dù mặt Lệ Phi nàng tuyệt đối về phía ; nhưng nếu cho nàng triệt để cởi bỏ tâm kết , vẫn là một chuyện khó.
Hắn từng bướng bỉnh bất tuân sống hơn hai mươi năm, cuối cùng "lật thuyền trong mương".
Sau ba ngày ba đêm, trong tầm mắt hai rốt cục xuất hiện cửa chính của phủ Thái tử.
Lúc nếu cứ kiên trì theo Hoàng đế Giang Nam thì , cũng sẽ vướng mầm tai vạ - - một khắc , cùng với nàng trong lòng đều chung một suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-lam-ba-mai-cho-thai-tu-luu-manh/chuong-39.html.]
Cơ hồ là theo bản năng, hai cùng một lúc đầu đối diện , đón nhận ánh mắt chăm chú của đối phương.
"... Nhìn gì?"
Sở Mộ Từ hỏi ngược : "Nàng thì đang nàng?"
"Ngây thơ." Nàng trực tiếp đưa tay đẩy cửa chính, "Đi ."
Hắn mỉm theo lưng nàng, khi nối gót nàng thẳng tiến phòng, đột nhiên vươn tay dùng sức ôm eo của nàng, thấy nàng theo bản năng giẫy giụa cũng buông .
"Đừng rộn!"
"Hai đến cùng là ai đang nháo?" Hắn ghé đầu bên tai nàng, chút ủy khuất thấp giọng oán hận, "Nàng nhất định cảm thấy chạm qua nữ nhân , ghét bỏ ô uế."
Thẩm Ngọc Chiếu mặt mũi tràn đầy hắc tuyến: "Xin nhờ cần dùng giọng điệu như oán phụ chuyện với ? Ai ghét bỏ ô uế chứ?"
"Vậy nàng giải thích một chút, vì cả một đoạn đường đều để ý tới ?"
"Ta chỉ nên cái gì." Nàng an tĩnh , dứt khoát tùy ý để ôm hề thoát , chỉ bất đắc dĩ trả lời, "Chàng thể cho thời gian giảm xóc , bất kể là ai trông thấy nam nhân của cùng giường với nữ nhân khác, là thật giả cũng sẽ khiến cho nổi hỏa chứ ? Huống chi bây giờ còn thêm chuyện bức hôn."
Ngón tay đang nắm lấy eo nàng khẽ siết chặt, Sở Mộ Từ nghiêm mặt : "Ta chắc chắn sẽ cưới Diệp Tinh Nhi, cho dù phụ hoàng thu hồi Thái tử vị cũng bao giờ thỏa hiệp - - cần gì vì chuyện qua mà chịu trách nhiệm? Ta đến tột cùng đoạt trong sạch của Diệp Tinh Nhi , chẳng lẽ chính còn thể rõ ràng ?"
"Điểm vẫn tin tưởng." Thẩm Ngọc Chiếu như điều suy nghĩ, "Dù lúc ở Khinh La Uyển nhiều cô nương khuynh quốc khuynh thành như vây quanh , cũng vượt qua ranh giới cuối cùng, hiện thời cũng đến mức phạm nguyên tắc chuyện sai lầm."
Có lẽ nàng , chính thời gian qua giác quan thứ sáu mãnh liệt, nhất là về vấn đề của , cho nên cùng Diệp Tinh Nhi xảy quan hệ thể vãn hồi , nàng một cái là thể .
"..." Sở Mộ Từ nhịn ở eo nàng nhéo một cái, "Thời khắc nghiêm túc như , thể đừng nhạo ?"
Bờ môi nàng khẽ nhếch, ngước đôi mắt thanh tú động lòng : "Vậy sẽ câu nghiêm chỉnh, nếu như bệ hạ tính thu hồi vị trí Thái tử, chỉ yêu cầu cưới Diệp Tinh Nhi phủ thì ? Cũng nên hiểu, hôm đó vết m.á.u giường rõ ràng khó phân biệt, nếu Lệ Phi nương nương cứ nhất định nào thiết kế hãm hại, tất cả đều là hai ngươi "tình ý " cả đêm hoan hảo - - dù cho Như Anh thể chỉ chứng trong hạ mê dược, ai thể thừa nhận? Căn bản đây là một ván cờ khó giải."
Sở Mộ Từ thần sắc lạnh dần: "Vậy thì cứ để phụ hoàng phạt , phạt thế nào để thuận tâm ý của ngài thì cứ thế mà , đều chấp nhận hết."
"..."
" một điều nàng hứa nha Ngọc Chiếu."
"Sao?"
"Vô luận phụ hoàng phạt như thế nào, nàng cũng thể bỏ rơi để ý."
Lần Thẩm Ngọc Chiếu thật sự nở nụ , thực tế, ngay cả chính nàng cũng khó thể giải thích, vì hiện thời cứ mỗi lúc đối mặt , càng ngày càng ức chế trở nên vui vẻ, hơn nữa mỗi một đều phát từ nội tâm.
"Được, hứa với , cho dù ban cho cái chén vàng ngoài cửa thành ăn xin, cũng sẽ đổi một y phục theo ."
Hắn giả bộ kinh ngạc: "Thật ngại quá, cho bà mối nhất kinh thành theo chịu khổ?"
"Ý của là, đổi một y phục trộn giả bình dân bá tánh, bố thí cho một đồng tiền mua bánh bao."
"..."
Sở Mộ Từ đột nhiên hề báo cúi đầu xuống, hung dữ cắn một cái ở cần cổ của nàng, đó nàng vẻ mặt rõ ràng đau, tà mị cuồng quyến nhướng đuôi lông mày.
"Ngươi nữ nhân nha, xem như cuồng si ."
"Tại vận khí của , ngược liên lụy cùng phiền lòng?"
"... ." Oán giận mới nổi lên của trong nháy mắt tan rã, than thở vùi mặt cổ của nàng, "Vậy bây giờ? Nàng mắng cũng vô dụng, ai bảo bây giờ là nam nhân của nàng."
Thẩm Ngọc Chiếu nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn: "Trả hàng vẫn còn kịp ?"
"Không còn kịp !"
"Chàng đừng rống lên lớn tiếng như , chấn động màng nhĩ của ." Nàng trợn trắng mắt xoa xoa lỗ tai, "Cũng , đành bất đắc dĩ tiếp tục cùng chịu tội, đần như , giao trong tay khác cũng yên tâm... Ôi chao!"
Lời còn dứt, Sở Mộ Từ lấp miệng nàng bằng một nụ hôn thật sâu, mang theo tình yêu ôn nhu vô hạn đập trong mắt của nàng.