Trên đôi môi đỏ như son, vết kẹo màu vàng gừng vẫn  tan hết, thấy   , cô bé ngây thơ , nụ  ngọt ngào, lộ  lúm đồng tiền dễ thương và hàm răng trắng như gạo nếp.
 
Vị trí tim  đau đớn từng cơn từng cơn, một dòng ấm áp lạ lùng dâng lên, xua tan cái lạnh  tồn tại trong  suốt tám năm qua. Hắn đột nhiên  ,   , nước mắt hòa lẫn với nụ  rơi xuống.
 
"Giang Bá Uyên, ngươi  điều gì để chấp niệm với thế gian ?"
 
"Chưa ."
 
"Chưa  chấp niệm,   ngươi  thể chịu đựng  nỗi đau như d.a.o cắt?"
 
"Chưa  chấp niệm,   ngươi  sống tiếp?"
 
"Vậy nếu   chấp niệm, chịu đựng bao nhiêu lạnh nhạt của thế gian, ngươi chịu đựng để  gì?"
 
Hắn  dám  câu trả lời.
 
Mỗi khi   tra tấn,  giày vò đến mức gần như  thể sống nổi,  chỉ  dựa  hình ảnh khắc sâu trong đầu , cầm cự từng  thở. Mỗi  rút chân  khỏi cửa tử thần, trong lòng   bùng lên một suy nghĩ điên cuồng,    gặp  Ngụy Nhiễm Tuyết.
 
Chỉ cần  thấy nàng một , chỉ cần thêm một  gặp cô  thôi...
 
Vô  ,  sự trừng phạt nghiêm khắc,  lén lút xuống núi nhưng chỉ dám trốn trong một góc xa xa,  nàng từ xa. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-lam-tu-ba-o-lac-thanh-coxs/ngoai-truyen-giang-ba-uyen-2.html.]
Nàng ,  cũng . Nàng  ,  cũng . Hắn thử ăn kẹo hồ lô mà nàng  ăn, trong câu chuyện của nàng  Giang Minh Uyên,  Mặc Đào nhưng chỉ thiếu vắng .
 
 mà   , chỉ cần   thể  thấy nàng là đủ , dù chỉ  thể mãi mãi sống trong bối cảnh của câu chuyện của nàng nhưng chỉ cần   thấy nàng ...
 
“Người nữ nhân lên núi tìm thuốc ,  và nàng  quan hệ gì?”
 
“Không  quan hệ.”
 
“Không  quan hệ,   để  hai bát m.á.u cho nàng ?”
 
“Thực sự   quan hệ.”
 
Với tâm trạng lo lắng,  bước  phòng nàng, cuối cùng  cũng  thể   mặt nàng, chỉ cách nàng một  gần.
 
 nàng  thương nặng như , trong trạng thái mơ hồ, vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y , như thể nắm lấy một sợi dây cứu mạng. “Giang Minh Uyên, đừng chết...”
 
Trên cánh tay của , tại cùng một chỗ,  một vết thương giống hệt của nàng, chỉ là vết thương đó sâu hơn, chậm lành  hơn nhưng  gần như  cảm thấy đau, cho đến khi   thấy tiếng gọi: “Giang Minh Uyên.”
 
Khuôn mặt  tái nhợt, gần như   màu sắc, dục vọng trong lòng  đang từ từ ăn mòn góc nhỏ mà   dành cho nàng, liên tục gào thét: "Ta  nhiều hơn,   nhiều hơn..."
 
“Vì   thể bảo vệ  nàng,  để  bảo vệ nàng mãi mãi.”
 
“A Tuyết, đừng sợ,  sẽ bảo vệ nàng. Nàng  gì  cũng sẽ bảo vệ nàng.”