Thẩm Việt gật đầu chắc nịch:  “Đương nhiên . “
Thẩm Tử Siêu cũng khấp khởi vui mừng, cuối cùng  bé   thêm một  bạn mới.
   
Tại trạm y tế, trong một căn phòng  treo biển tên, Ngô Hà đang   giường bệnh. Lâm Hiểu Thuần châm điếu ngải cứu, giữ nó cách làn da Ngô Hà chừng vài phân  từ từ di chuyển theo vòng tròn.
Thỉnh thoảng, cô  dịu dàng hỏi xem Ngô Hà  thấy nóng rát , khi đến đúng huyệt vị thì sẽ giữ yên điếu ngải.
Phùng Hỉ  bên cạnh chăm chú quan sát  chớp mắt. Đây là lúc sư phụ cầm tay chỉ việc, cô   tâm  ý để học hỏi. Thủ pháp của sư phụ  điêu luyện, việc xác định huyệt vị cũng vô cùng chuẩn xác, sẽ  để  vết thâm tím như cách cứu ngải thông thường.
Chừng hai ba mươi phút , Lâm Hiểu Thuần cất dụng cụ cứu ngải  bắt mạch cho Ngô Hà. Quả nhiên, mạch tượng của Ngô Hà   định hơn   nhiều.
Thật  chỉ cần  sắc mặt cũng  thể nhận , gương mặt chị  bớt sạm , trở nên hồng hào,  sức sống hơn hẳn.
Ngô Hà vui vẻ :  “Hiểu Thuần , may mà  em đấy. Hôm nay chồng chị còn khen sắc mặt chị tươi tắn hơn nữa cơ. “
Lâm Hiểu Thuần mím môi :  “Thế   nhằm nhò gì . Chị cứ chờ thêm một thời gian nữa xem, lúc đó  thon gọn   xinh   cho coi. “
 “Hả? Thật thế á? “
Ngô Hà chỉ mong   một đứa con, còn chuyện gầy     thì chị  từng dám mơ tới.
Lâm Hiểu Thuần gật đầu:  “Vâng. Sau  nếu em   thời gian thì chị cứ tìm Tiểu Hỉ, những chi tiết còn  em sẽ chỉ dạy thêm cho cô . “
Phùng Hỉ trông vẫn còn ngơ ngác,  tiếp thu kịp:  “Sư phụ, em bắt tay   nhanh thế liệu    ạ? “
 “Ổn chứ. “ Lâm Hiểu Thuần nhoẻn miệng ,  “Với tư chất của em thì    thành vấn đề. “
Lời động viên  khiến Phùng Hỉ tìm   đôi chút tự tin. Ngô Hà cũng an ủi:  “Tiểu Hỉ, sư phụ em     thì chắc chắn là  . Đừng lo, em cứ lấy chị  mà thực hành. “
 “Nếu chị Ngô Hà    thì em xin mạnh dạn  quen tay ạ. “ Phùng Hỉ cong cong đôi mắt, vẫn là cô nhóc hoạt bát, vui vẻ như ngày nào.
Thế là, một  dốc lòng chỉ dạy, một  hăng hái học hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-101.html.]
Lâm Hiểu Thuần là một  thiếu thốn tình thương. Kiếp , duyên phận của cô với cha  và  chị em đều mỏng manh, cô  từng cảm nhận   ấm tình . Chỉ  ông nội nuôi cô khôn lớn, nhưng  ông cũng sớm rời bỏ cõi đời.
Vì ,   đối  với cô một, cô sẽ đáp  mười. Ngược , kẻ nào đối xử tệ với cô, cô cũng quyết  nương tay.
Mãi đến khi trời sẩm tối, buổi chỉ dạy mới kết thúc.
Lâm Hiểu Thuần kê thêm cho Ngô Hà hai vị thuốc, đổi sang một loại khác. Phải công nhận rằng, Ngô Hà trông gầy hơn hẳn so với  gặp .
Lần , Ngô Hà  gì cũng đòi đưa tiền thuốc, nhưng cô nhất quyết  nhận.
Có những khoản tiền  thể kiếm, nhưng cũng  những khoản  thể nhận. Đôi khi, tình  còn đáng giá hơn tiền bạc.
Cô  lấy tiền, Ngô Hà trong lòng  càng áy náy.
Chị trầm ngâm một lát  :  “Em Hiểu Thuần , bất kể kết quả  ,   hễ  việc gì cần đến chị, em cứ mở lời nhé. Chồng chị ở trong quân đội cũng  chút tiếng , chuyện lớn chuyện nhỏ đều  thể lo liệu giúp em. “
Lâm Hiểu Thuần im lặng.
Nếu cô nhớ  lầm, trong nguyên tác, ở thị trấn Thanh Sơn đúng là  một vị cán bộ họ Lâm   tiếng , là đại đội trưởng  lữ đoàn trưởng gì đó thì cô  nhớ rõ.
Chắc hẳn đó chính là chồng của chị Ngô Hà.
Bây giờ cô vẫn  , tương lai  chồng  của Ngô Hà sẽ giúp đỡ cô và Thẩm Việt một việc  lớn.
Gieo nhân lành, ắt gặt quả ngọt.
Thấy cô   gì, Ngô Hà tưởng cô ngại ngùng nên  tiếp:  “Em đừng ngại, chúng  quen   cũng là một cái duyên. “
Lâm Hiểu Thuần mỉm  dịu dàng:  “Em cảm ơn tấm lòng của chị Ngô Hà. Khi nào cần, em nhất định sẽ đến  phiền chị. À  , trong thời gian uống thuốc chị nhớ kiêng chuyện vợ chồng nhé! “
Ngô Hà đỏ bừng cả mặt:  “Cái đó… chị  . “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Phùng Hỉ ngơ ngác  hiểu gì:  “Sư phụ, hai  đang  chuyện gì bí ẩn  ạ? “
Lâm Hiểu Thuần  Phùng Hỉ đơn thuần nên chỉ :  “Chờ   em lấy chồng sẽ . “
Phùng Hỉ:  “... “