Lâm Hiểu Thuần khẽ: “Nếu còn dám đắc tội với , hình phạt của sẽ tăng lên gấp bội đấy nhé. “
Giọng uyển chuyển cứ như đang : “Lần phần thưởng của sẽ là một lọ nữa nhé. “
Thẩm Xương bất chợt rùng một cái: “Chị dâu hai đùa, em nào dám. “
“Ừm, “ Lâm Hiểu Thuần thu nụ , nghiêm mặt hỏi: “Hôm nay chị dâu cả việc lười biếng gian dối ? “
“Haiz, chị đừng nhắc nữa. “
Nhắc tới là cả một bầu trời chua xót, Thẩm Xương mặt mày đưa đám kể lể: “Chẳng cả nghĩ thế nào nữa, để che chở cho chị , còn đá em hai phát. Nếu em cắn cả một cái, chắc đến giờ vẫn xong nhiệm vụ . “
“Ồ? “ Lâm Hiểu Thuần nhíu mày, “Vậy cuối cùng ai là giặt giũ? “
Mặt Thẩm Xương đỏ lên, ngượng ngùng : “Vốn là chị dâu cả giặt, nhưng em mới xử lý xong chị thì chị ngất xỉu. Cuối cùng, cuối cùng vẫn là Tiểu Lan giặt. “
Ánh mắt Lâm Hiểu Thuần trầm xuống. Trước đây, ấn tượng của cô về Trần Mẫn Hà chỉ dừng ở mức khéo léo, gây sự, dính líu thị phi, chỉ sống an phận.
từ khi Vương Quế Hoa ngã bệnh, đủ thứ vấn đề của Trần Mẫn Hà cũng dần bộc lộ .
Mấy trò khôn vặt của Trần Mẫn Hà đầy rẫy sơ hở, thế mà dỗ Thẩm Dũng đến ngây , điều khiến Lâm Hiểu Thuần chút khó hiểu.
Lâm Hiểu Thuần hiểu đạo vợ chồng, cũng chẳng rành tình yêu nam nữ, nhưng cô hiểu giới hạn .
Thẩm Lan dù ngu hiếu, cũng thể để khác tuỳ tiện bắt nạt.
Là trai của Thẩm Lan, Thẩm Việt cũng sa sầm mặt. Anh lạnh lùng với cái kẻ điều : “Cậu ngủ . “
Thẩm Xương thấy hai hạ lệnh đuổi khách thì vội : “Vâng, em ngủ ngay đây. “
Thẩm Xương chân , Thẩm Việt chân ngoài phòng Vương Quế Hoa một vòng. Bà ngủ say, còn la hét om sòm, giày vò khác như hai hôm , nên cũng phiền họ nghỉ ngơi.
Có lẽ vì ngoài cửa lâu, cũng lẽ vì ban ngày hai đứa nhỏ chơi quá mệt, nên chúng ngủ từ sớm.
Lúc phòng, Lâm Hiểu Thuần đang giữa hai đứa nhỏ, mắt nhắm nghiền, ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-105.html.]
Chiếc giường đất chỉ chiếm mất hai phần ba, nhưng Thẩm Việt cảm thấy một góc nào đó trong lòng lấp đầy, vô cùng bình yên.
Anh rón rén bước lên giường, sợ kinh động đến ba con đang say ngủ.
mới lên giường, Lâm Hiểu Thuần hỏi: “Thẩm Việt, trong nhà nước nóng ? “
Thẩm Việt hỏi : “Cô uống nước? “
Lâm Hiểu Thuần ngượng ngùng đáp: “ tắm. “
Thẩm Việt sững , hạ giọng: “Giờ đun nước sẽ đánh thức dậy. “
Lâm Hiểu Thuần bĩu môi: “ tắm. “
Việc tắm rửa thật sự quá khó chịu. Cô thể hiểu nổi trong nguyên tác, họ sống như thế nào. Trong trí nhớ của nguyên chủ, mùa đông, hai tuần tắm một coi là siêng năng lắm .
Mặt Thẩm Việt nóng ran: “Cô đợi một lát. “
Lâm Hiểu Thuần lập tức ngoan ngoãn: “Được. “
Bây giờ cô thể trông cậy chỉ Thẩm Việt. Bảo cô trong cái nhà tối om, sẽ đụng thứ gì thật sự chút khó khăn.
Không ngờ Thẩm Việt dễ chuyện như . Lẽ nào việc cần nhờ cô?
À, , cô còn chữa bệnh cho Vương Quế Hoa, Thẩm Việt đương nhiên là cầu ắt ứng với cô .
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thể đòi hỏi một cách đường hoàng hơn, bèn thúc giục: “Anh nhanh tay lên nhé! “
Thẩm Việt đang mặc quần áo thì nhíu mày, thầm nghĩ phụ nữ ngốc nghếch đổi thái độ nhanh thật, dịu dàng một chút thì c.h.ế.t !
Cằn nhằn thì cằn nhằn, vẫn cầm đèn dầu ngoài sân, dùng máy bơm tay bơm hai xô nước. Sau đó chẻ củi nhóm lửa, động tĩnh hề nhỏ, chẳng mấy chốc đánh thức Vương Quế Hoa, vốn ngủ ngày mấy giấc.
Vương Quế Hoa đẩy đẩy Thẩm Tam Cân đang ngáy ngủ bên cạnh, ông lồm cồm dậy, dụi mắt hỏi: “Sao thế bà nó? Bà khó chịu ở ? “
Vương Quế Hoa vẫn còn ngọng nghịu, nhưng rõ hơn ban ngày một chút.
“Có... trộm. “