Thấy  cứ  bất động, Lâm Hiểu Thuần thúc giục: “Anh   ,   thì để  .”
Bấy giờ Thẩm Việt mới cau mày đáp: “Vậy chỉ mua hai cái thôi.”
Nhìn ánh mắt tràn trề mong đợi của hai đứa con đang ốm,   tài nào nỡ lòng từ chối. Nói   , cũng chỉ tại  quá vô dụng. Nghĩ đến đây, lồng n.g.ự.c   nhói lên một cơn đau buốt, khiến  ho sù sụ  ngừng.
Lâm Hiểu Thuần vội bước tới đỡ lấy , nhân tiện kín đáo nắm lấy cổ tay, mạch đập của   lạ, là kiểu rối loạn mà cô  từng gặp qua. Cô lo lắng hỏi: “Anh   chứ?”
Thẩm Việt ghét cay ghét đắng  cô chạm , gạt phắt tay cô , giọng  lạnh lùng: “Tránh xa  !  mà c.h.ế.t  chẳng  là  ý cô lắm ?”
Khóe môi Lâm Hiểu Thuần giật giật. Gắt gỏng cái gì chứ, bộ tưởng cô thèm  chắc? Chẳng qua chỉ là phản xạ theo thói quen của một  thầy thuốc mà thôi.
Mà cái gì gọi là  c.h.ế.t  thì  ý cô? Anh  c.h.ế.t thì cô  lợi lộc gì chứ,     tấm bia đỡ đạn, cô còn tránh  bao nhiêu phiền phức  cần thiết.
Thẩm Việt nén  cảm xúc trong lòng,   bước .
Lâm Hiểu Thuần gọi với theo từ phía : “Thẩm Việt,  đừng  keo kiệt mua hai cái kẹo, mua hẳn một cân !”
Thẩm Việt loạng choạng suýt ngã sõng soài  đất,    đầu  mà chỉ buông một câu cộc lốc: “Không cần cô quản. “
 “""Đồ quỷ hẹp hòi. “
Dứt lời, Lâm Hiểu Thuần đột nhiên nhớ , trong truyện   nhà họ Thẩm  chỉ nghèo rớt mồng tơi mà còn nợ nần chồng chất.
Nguyên chủ vốn  để  bóng ma tâm lý quá lớn cho Thẩm Việt, nên việc khiến   đổi cái  về  chỉ trong một sớm một chiều đúng là chuyện khó như lên trời.
Trong nguyên tác, chính vì thấy Thẩm Việt là  ngay thẳng nhưng   mang trọng bệnh, nguyên chủ mới bày mưu gài bẫy  với Tô Nhược Tuyết. Nào ngờ, Tô Nhược Tuyết  buff vận may đến mức vô lý,   kẻ cố tình chỉ điểm nên  phát hiện   chuyện từ .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Còn kẻ cố tình đó là ai thì trong truyện   hề nhắc tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-11.html.]
Rốt cuộc, nguyên chủ  thành kẻ tự lấy đá ghè chân , để  sáng hôm  bàng hoàng phát hiện  ngủ cùng Thẩm Việt  chính là bản .
Xem , lời đồn Thẩm Việt là  thẳng thắn quả  sai.
Thôi kệ,    sẽ bù đắp cho bọn trẻ nhiều hơn. Kiếp  tuy xui xẻo đủ đường, nhưng cô vẫn luôn là   chú trọng chuyện ăn uống ngày ba bữa. Vì , nguyên tắc của cô là dù ở  cũng  thể bạc đãi bản .
Đương nhiên, giờ còn  thêm hai đứa trẻ, càng   lý do gì để chúng  chịu khổ.
 “À ... đồng chí, bây giờ   thể trả lời câu hỏi của   ? “
Lâm Hiểu Thuần  đầu , ngạc nhiên khi thấy vị bác sĩ chính vẫn còn ở đây. Cô bèn hỏi ngược : “Sao  vẫn còn ở đây?”
Vị bác sĩ nhiệt tình chìa tay : “Xin chào,  là Trần Chí Xa.  thật sự  khâm phục thủ pháp châm cứu của cô. Xin hỏi đồng chí đang công tác ở  ?”
Đám đông hóng chuyện ngoài cửa sổ tuy   rõ họ  gì, nhưng khi thấy vị bác sĩ vốn luôn cao ngạo lạnh lùng  chủ động chìa tay , ai nấy đều  khỏi xôn xao, kích động.
Ông chú giường bên và bà chị mập mạp cũng dán chặt mắt  cô,  hề chớp lấy một cái.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa    là chuyện tiền nong, thế thì cô yên tâm .
Nghĩ , cô lạnh lùng đáp:  “Xin ,  chỉ là một phụ nữ nhà quê thôi,   thất vọng . “
Bàn tay của Trần Chí Xa  hổ khựng  giữa  trung. Cô y tá nhỏ  bên cạnh liền châm dầu  lửa:  “Bác sĩ Trần, theo em thấy cô  chẳng qua là mèo mù vớ  cá rán thôi, chúng  đừng  khó   nữa. “
Trần Chí Xa ho khan hai tiếng:  “Tiểu Hồng, em nên khiêm tốn một chút,   học hỏi  khác. “
Học hỏi  khác?
Hỏi cô thì  gì đáng  hổ ?