Thẩm Việt  một  nữa giành   cô,  sa sầm mặt, trầm giọng: “Cô  bây giờ là vợ của . Nếu cô    quyền lên tiếng,  thấy bác Hai và chú Năm cũng chẳng cần xen  chuyện   gì.”
Bác Hai: “…”
Chú Năm: “…”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Chí An lúc  mới lên tiếng: “Thẩm Việt  đúng đấy. Lâm Hiểu Thuần là con dâu danh chính ngôn thuận của ông bà cụ, nếu con bé   quyền, thì  ngoài như chúng  càng   quyền nhúng tay . Chúng  đến đây chỉ để  chứng, còn cụ thể phân chia thế nào, cứ để cả nhà họ tự quyết định là .”
Thẩm Chí An thầm nghĩ, đây là cơ hội ghi điểm,    thể yếu thế !
Nói xong,  cũng chẳng thèm để ý đến bộ mặt dài như đưa đám của bác Hai và chú Năm, mà đường hoàng  về phía Lâm Hiểu Thuần: “Cháu cứ tiếp tục phát biểu ý kiến của  .”
Lâm Hiểu Thuần  sắc mặt ngày một khó coi của hai vị trưởng bối, trong lòng cảm thấy khoan khoái hơn  ít. Nhà bác Hai  năm cô con gái một  con trai, cô nào cô nấy đều  nai lưng   trâu  ngựa như  hầu. Nhà chú Năm  ba cô con gái hai  con trai, cả ba cô đều lấy chồng gần,   khỏi trấn Thanh Bình, để tiện cho nhà  gọi là  mặt. Với tư tưởng cổ hủ như họ, đúng là  nên xen mồm .
Cô  nhạt một tiếng đầy duyên dáng: “Cảm ơn cụ Chín  thấu hiểu.”
Thẩm Việt bỗng “khụ khụ khụ” ho  dứt. Lâm Hiểu Thuần nghi ngờ lấy  một viên thuốc từ phòng khám y học cổ truyền  nhét  miệng .
Viên thuốc   bụng, một cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp .  Thẩm Việt vẫn ho như  văng cả phổi  ngoài,  mệt mỏi gác cánh tay lên vai Lâm Hiểu Thuần, giọng khản đặc: “Cho mượn một lát.”
“Anh…”
Chưa đợi Lâm Hiểu Thuần trả lời, Thẩm Việt  gác tay lên vai cô, dồn nửa trọng lượng cơ thể lên  cô khiến cô khó chịu nhíu mày. Thẩm Chí An ở bên cạnh cũng lặng lẽ siết chặt nắm tay. Thẩm Việt  yếu ớt  tiếp: “Đỡ .”
Thôi , dù  bây giờ vẫn là vợ chồng, nể tình hành vi quân tử tối qua của Thẩm Việt, cô đành miễn cưỡng chống đỡ cho . Ai bảo nhà Thẩm Dũng đến một cái ghế đẩu thừa cũng   cơ chứ!
 lúc , Thẩm Chí An   tinh ý nhường chỗ của : “Hay là  chỗ  .”
Thẩm Việt xua tay: “Không  ạ, cụ Chín là trưởng bối.”
Thẩm Chí An nhíu mày: “  ngại.”
Thẩm Việt đáp gọn: “Cháu ngại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-114.html.]
Lâm Hiểu Thuần coi hành vi trẻ con  của Thẩm Việt là một dạng “hội chứng khi ốm”. Người  khi bệnh nặng thường trở nên yếu đuối và nhạy cảm, kiểu    mẩy  vẫn  trong phạm vi chữa trị của cô. Hơn nữa, đây cũng là cách để giữ  cách với đóa “đào hoa nát” là nguyên chủ, thế nên cô cắt ngang cuộc đối thoại của hai : “Cụ Chín cứ   ạ, cháu đỡ   là  .”
Thẩm Chí An: “…”
Thẩm Việt trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Thẩm Xương mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc  chia   đây,   chuyện chính  chứ.”
Trần Mẫn Hà lén véo Thẩm Dũng,  nãy giờ vẫn im như thóc,  hạ giọng: “Anh  câu gì  chứ!”
Thẩm Dũng lập tức lên tiếng: “Ba, con thấy  là thế ,  cứ chia đất  , những chuyện khác đều là việc nhỏ.”
Ông Thẩm Tam Cân “ừ” một tiếng: “Cũng . Vậy thế  , trai đinh mỗi  một mẫu, gái đinh mỗi  ba sào. Nhà thằng cả  ba mẫu ba sào, nhà thằng hai  hai mẫu sáu sào, thằng ba  một mẫu. Chỗ đất còn  đều thuộc về hai vợ chồng già .”
Thẩm Dũng và Trần Mẫn Hà liếc , hài lòng gật đầu.
Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần   ý kiến, thứ họ quan tâm vốn   những thứ . Hơn nữa, cách phân chia của ông Thẩm Tam Cân cũng   đấy, hợp tình hợp lý,   gì để chê.
 Thẩm Xương   chịu: “Dựa   mà con chỉ  một mẫu đất? Một mẫu thì   con cưới vợ ?”
Ông Thẩm Tam Cân trừng mắt lườm  : “Kích động cái gì,  cứ như mày  vợ   bằng. Tao   hết ,   hết đầu đuôi câu chuyện  nhảy dựng lên. “
“Đó chẳng  là chuyện sớm muộn thôi !”
Chuyện vợ con chính là nỗi đau của Thẩm Xương. Ai mà chẳng mong  vợ hiền con ngoan, chăn ấm nệm êm. Nhìn bạn bè cùng trang lứa con bồng con bế, còn  vẫn độc  một cõi,   sốt ruột cho !
Bác Hai và chú Năm chẳng  chẳng rằng, chỉ sầm mặt  đó, cố giữ chút thể diện trưởng bối cuối cùng. Hai    dậy bỏ  ngay là vì sợ   dị nghị  lòng  hẹp hòi.
Thẩm Tam Cân  tiếp: “Chú Ba, đợi mày cưới vợ xong  bố sẽ chia đất cho.”
Lúc  Thẩm Xương mới  còn ý kiến.
Thật , chuyện đất đai cũng dễ , vấn đề gây tranh cãi nhất chính là nhà cửa và việc phụng dưỡng cha  già.
Trần Mẫn Hà lên tiếng : “Nhà  chỉ  ba gian phòng , hai đứa nhỏ nhà con cũng lớn cả , sắp tới ở chung sẽ  bất tiện.”