“Còn giả ngốc ?! “ Thẩm Việt tức đến khóe miệng giật giật. Nếu   bằng chứng  rành rành  mắt,   suýt  vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô lừa .
Lâm Hiểu Thuần thật sự tò mò:  “Rốt cuộc là  chuyện gì ? “
Thẩm Việt ghé sát  cô,  chằm chằm  biểu cảm của cô một cách nghiêm túc   với vẻ mặt kỳ quái:  “ nhớ là cô từng tuyên bố  mặt cả làng rằng sẽ cho nổ tung đám cưới của Triệu Đình Xuyên và Tô Nhược Tuyết. Giờ cô dám  hai  họ  nổ cho tan hoang như quỷ   do cô  ? “
Hả?
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Không thể nào.
Thì  là hai  đó, Lâm Hiểu Thuần kinh ngạc đến nỗi  khép nổi miệng, hai mắt sáng rực lên:  “Sao họ   nổ ? Mau kể   để  vui với nào! “
Thẩm Việt thấy vẻ mặt của cô  giống như đang giả vờ, lúc  mới kể  vắn tắt chuyện   thấy Triệu Đình Xuyên và Tô Nhược Tuyết cùng gánh hát ở đại sảnh bệnh viện như thế nào,  hỏi ngược :  “Cô dám  chuyện Triệu Đình Xuyên  kêu la thảm thiết  chửi rủa tên cô là giả ? “
Lâm Hiểu Thuần gãi gãi mặt, nhớ  tiếng nổ lớn    máy kéo, cô bừng tỉnh ngộ. Thì  đó   tiếng pháo hoa ăn mừng cô  còn bám riết lấy bọn họ nữa, mà là họ  dẫm  mìn!
 chuyện  cũng thật hả hê quá . Cô nhớ trong truyện gốc, nguyên chủ  khi đại náo đám cưới   gánh hát đuổi đánh,  đường chạy về thì dẫm  quả mìn còn sót  từ thời kháng chiến,  nổ cho   viện  mấy ngày.
Giờ cô xuyên   thế nguyên chủ, tình tiết truyện  mà cũng đảo ngược .
Cô nên   là nên  đây?
Thẩm Việt  cô đầy hồ nghi:  “Cô   thăm Triệu Đình Xuyên ? “
Lâm Hiểu Thuần ngớ :  “  thăm    gì? “
Đầu óc    úng nước  ? Nếu là  đây, chẳng  cô nên  lóc thảm thiết, ba chân bốn cẳng chạy đến xem tình hình của Triệu Đình Xuyên  ? Thẩm Việt thăm dò hỏi:  “Cô… vẫn là Lâm Hiểu Thuần chứ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-13.html.]
Lâm Hiểu Thuần lườm  một cái cháy mặt:  “Anh ngốc ,    Lâm Hiểu Thuần thì là ai! “
Chỉ cần cái lườm xem thường  thôi, Thẩm Việt  tin .
Thường ngày, Lâm Hiểu Thuần  chê  là kẻ bệnh tật,  ghét nhà  nghèo nên  bao giờ cho    nhà  sắc mặt , khinh thường liếc mắt  là chuyện như cơm bữa. Điều khác biệt duy nhất là  , cái lườm của cô  khiến  cảm thấy khá dễ chịu. Anh nghi ngờ bệnh tình của   trở nặng, ảnh hưởng đến cả tâm lý .
 “Lâm Hiểu Thuần?     giọng quen quen, hóa  đúng là cô! “
Hai đứa bé  mới dỗ ngủ xong, Lâm Hiểu Thuần khó chịu  đầu :  “Anh là ai? “
Người đàn ông quấn băng trắng toát trông chẳng khác nào  chui  từ mỏ than, đang đùng đùng nổi giận quát lớn:  “Cô còn mặt mũi mà hỏi ? Lăn  đây cho ! “
Tiếng quát  hai đứa bé đang thiu thiu ngủ giật  thon thót. Lâm Hiểu Thuần quắc mắt lườm gã đàn ông  một cái,  vội vàng   vỗ về, dỗ cho hai đứa trẻ ngủ yên trở .
Thẩm Việt chẳng buồn quan tâm gã    là bệnh nhân  ,  hạ giọng gằn lên giận dữ:  “Người nên cút  là  mới đúng! Không thấy trẻ con đang ngủ ? “
Gã đàn ông băng bó đầy  liếc  hai đứa trẻ,    vẻ mặt âm u của Thẩm Việt. Gã  bao giờ  một Thẩm Việt ốm yếu   thể tỏa  khí thế mạnh mẽ đến , giọng  bất giác nhỏ  vài phần, nhưng vẫn đầy tức giận:  “Lâm Hiểu Thuần, cô mau lết cái xác  đây cho ! Chuyện  mà  cho chúng  một lời giải thích, cô đừng hòng sống yên ! “
Hai đứa trẻ khẽ cựa , nhưng  ngủ    bàn tay vỗ về của Lâm Hiểu Thuần. Cô kéo  chăn cho con,  đó  phắt , ánh mắt sắc như d.a.o lướt qua gã :  “Anh còn dám  to thêm một câu nữa,  sẽ khiến cả đời  của   tháo nổi băng gạc. Còn nữa, rốt cuộc  từ mỏ than nào chui  , tìm   chuyện gì? “""
""Hành lang bệnh viện.
Người đàn ông với những lớp băng gạc quấn kín mít đến khoa trương chỉ thẳng  mặt , gằn giọng:
 “Lâm Hiểu Thuần, cô  cho rõ đây, , Triệu Đình Xuyên! Mẹ kiếp,   cô là  chổi do ông trời phái xuống để ám   hả? “
Lâm Hiểu Thuần chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, đáp  một cách hồn nhiên:
 “Ồ,  thông minh thật đấy, chuyện cơ mật như  mà cũng . Xem   đúng là may mắn ghê! “