Điều khiến cô thể nào hiểu nổi là “Bính Tịch Tịch “ cũng xuyên đến đây, nhưng cụ thể thế nào thì chính nó cũng chẳng giải thích .
Thôi chết, sắp muộn giờ mất ! Cô dám chần chừ thêm nữa, vội vã chạy .
Khi bóng lưng cô khuất cánh cổng, Thẩm Việt liền bưng bát mì “Bính Tịch Tịch “ ghẻ lạnh lên, bắt đầu lải nhải: “Đây là món ngon nhất nhà đấy, mày ăn thì chỉ nước nhịn đói mỗi ngày. Đói thì cũng thôi , nhưng nếu đói đến mức gầy trơ xương, lông lá rụng hết, ai thèm ngó ngàng tới nữa thì lúc đó đừng mà nghĩ quẩn đấy. “
“Bính Tịch Tịch “ sủa mấy tiếng để phản đối, nhưng Thẩm Việt chẳng hiểu nó gì, càng nó đang biểu đạt điều gì.
Thậm chí, còn tưởng nó nghĩ thông suốt, liền vuốt ve bộ lông dài của nó, : “Thế mới ngoan chứ, ăn nhanh lên nào. “
“Bính Tịch Tịch “ hiểu tại kiếp chó của nó gian nan đến thế, chủ nhân thể gả cho một kẻ nguy hiểm như cơ chứ?
Dám dọa nó ư!
Phải rằng, là một chú chó nhan sắc, nó quan tâm nhất chính là vóc dáng và bộ lông của .
Thôi , nó sủa thêm hai tiếng nữa cúi đầu ăn sạch sành sanh bát mì trong cái bát sắt nhỏ.
Thẩm Việt hài lòng gật gù, thầm nghĩ hai đứa nhóc con còn huấn luyện tấm món , dỗ một con ch.ó thì gì là khó.
lầm. Ngay tức khắc, “Bính Tịch Tịch “ “oẹ... oẹ... “ nôn thốc nôn tháo.
Cảnh tượng đó dọa Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu sợ đến mức oà nức nở.
Vầng trán Thẩm Việt nổi đầy gân xanh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bụng khó chịu, quen ăn thức ăn cho chó, “Bính Tịch Tịch “ cảm thấy cuộc đời thật chẳng còn gì luyến tiếc nữa!
Chủ nhân ơi, hu hu...
Chủ nhân của nó, Lâm Hiểu Thuần, trong chiếc áo blouse trắng, chính thức bắt đầu công việc theo guồng sẵn.
Điều khiến một quen tự chủ như cô cảm thấy chút quen, trong lòng chỉ thầm mong đến ngày chính sách cho phép mở phòng khám tư, cô nhất định sẽ riêng.
Thái độ của viện trưởng Tề đối với cô khá , nhưng việc cô “nhảy dù “ về trạm y tế khiến phần lớn đều phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-134.html.]
Vì , cô xếp chung một phòng khám với Chu Vân Na.
Lý do cũng đơn giản. Chu Vân Na là bác sĩ chính điều từ bệnh viện huyện về, kinh nghiệm dày dặn; còn cô thì dựa may mắn của bản , chẳng thành tích nào để khiến khác nể phục.
Ngay cả họ cô cũng chỉ đang là một bác sĩ thực tập, nên sự sắp xếp cũng gì đáng trách, cô thể hiểu .
việc chung phòng với Chu Vân Na khiến cô thấy thoải mái.
Thứ nhất, cô thích cái vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của Chu Vân Na, ai cũng như thể thiếu nợ cô . Thứ hai, hình như vì chuyện của Thẩm Việt mà Chu Vân Na vẻ cố tình nhắm cô, cô chỗ nào cũng mắt.
mà, cũng , cô cũng ưa gì Chu Vân Na !
Chu Vân Na lúc nào cũng lạnh như tiền, đeo một cặp kính, nhan sắc cũng quá nổi bật.
Thế nhưng những bệnh nhân dường như “trông mặt mà bắt hình dong “. Bỏ qua thái độ lạnh lùng của cô , ấn tượng đầu tiên của họ là Chu Vân Na trông đáng tin cậy hơn cô.
Cô thật sự thấy khó hiểu, chẳng lẽ xinh cũng là một cái tội?
Cô đối diện Chu Vân Na gần hết buổi sáng mà chẳng ai đến khám. Có một đến thì thẳng đến chỗ Chu Vân Na, hai đến cũng vẫn là thẳng đến chỗ Chu Vân Na.
Trên gương mặt Chu Vân Na thoáng hiện lên một tia đắc ý, đáng tiếc là Lâm Hiểu Thuần chẳng thèm để tâm.
Cô chống cằm, mắt lim dim sắp ngủ. Nếu cứ thế mà vẫn lĩnh lương thì cũng chán.
Ngay lúc cô sắp gặp Chu Công, một phụ nữ trung niên dắt theo một bé chừng mười hai, mười ba tuổi xông .
“Bác sĩ Chu, thuốc cô kê chẳng tác dụng gì cả ? Bệnh tình những thuyên giảm mà còn vẻ nặng hơn nữa. “
Cậu bé cúi gằm mặt, nhưng vẫn thể thấy rõ gò má đỏ ửng.
Chu Vân Na đẩy gọng kính, nhíu mày : “Là bệnh đái dầm đúng ? Chứng đái dầm quả thực là một vấn đề nan giải, uống thuốc một hai tác dụng ngay . Hay là đổi sang tiêm thử xem? “
Cậu bé vội ôm đầu lắc lia lịa: “Cháu uống thuốc, cháu tiêm ạ. “""
""Người phụ nữ trung niên mặt mày sa sầm, lớn tiếng quát:
“Tiêm với chả thuốc! Cô xem cô dọa con trai sợ đến mức nào kìa! Lần khó khăn lắm mới dỗ nó đến bệnh viện huyện, thế mà cô chữa cho bệnh nó nặng thêm! Cô xem, cô chuyển mất? hỏi bao nhiêu mới cô chuyển về trạm y tế thị trấn đấy. Cô cho chúng một lời giải thích cho hồn! Bây giờ thằng bé sợ đến mức uống thuốc cũng dám, thế mà cô còn định tiêm cho nó nữa ?”
Sắc mặt Chu Vân Na hết đỏ trắng, bối rối đáp : “Không tiêm uống thuốc thì bệnh thể nào chữa . Gia đình hợp tác với thì mới kết quả.”