Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-09-04 08:36:01
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Việt phản bác, một lúc mới lên tiếng: “Để chiên cho chúng hai quả trứng. “

Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu , cả hai đều vui vẻ tít mắt.

Niềm vui của trẻ con đôi khi thật đơn giản.

“Bính Tịch Tịch “ ủ rũ bên chân cô, bụng nó kêu “ùng ục “ liên hồi. Khỏi , chắc nó cũng đói meo .

Lâm Hiểu Thuần trì hoãn nữa, cô cầm chiếc bát sắt nhỏ của “Bính Tịch Tịch “, lưng về phía hai đứa trẻ lén lấy thức ăn cho chó từ trong “Y quán “ đổ .

“Bính Tịch Tịch “ vui mừng sủa “gâu gâu “ hai tiếng. Nào ngờ, Thẩm Việt chiên trứng bỗng , gọi lớn: “Lâm Hiểu Thuần, em đang ? “""

""Vẻ mặt Lâm Hiểu Thuần cứng đờ, cô vội , lắp bắp : “Không... gì cả. “

Cô càng giấu giếm như càng khơi dậy sự tò mò trong lòng Thẩm Việt.

Anh sải những bước chân dài về phía cô. Tim Lâm Hiểu Thuần đập thình thịch trong lồng ngực, hoảng loạn tột độ. Cô chỉ sợ Thẩm Việt phát hiện gói thức ăn cho chó, nếu thấy thật thì giải thích thế nào đây?

Nói là đây là cái gì ư?

Không , , Thẩm Việt dễ lừa như .

Hay là đây là mấy viên sỏi?

Giả quá, chút nào.

Thức ăn cho chó trông giống cái gì nhỉ?

Chẳng lẽ là bánh quy !

...

Thẩm Việt vòng qua cô, về phía cái bát sắt nhỏ của “Bính Tịch Tịch “ nhíu mày hỏi: “Em cầm cái bát ? “

Bát ?

Rõ ràng cô mới đổ đầy một bát mà?

khi cô cúi đầu xuống, cái bát sắt nhỏ sáng loáng, sạch bong kin kít, khi còn sạch hơn cả lúc mới rửa.

“Bính Tịch Tịch “ gâu gâu hai tiếng, vẻ nũng nịu: “Chủ nhân ơi, mau khen con , con giỏi , xử lý gọn trong một nốt nhạc. “

Lâm Hiểu Thuần thật giơ ngón tay cái khen nó một trận. Sớm nó ăn nhanh như một cơn gió thế , cô còn lo với chả lắng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-138.html.]

“Bính Tịch Tịch “ chỉ thanh minh rằng, nó đói thật sự.

Thẩm Việt vẫn đang cầm cái bát chờ cô trả lời. Lâm Hiểu Thuần chột : “Em định múc cho nó chút cháo kê, sợ tiếc. “

Thẩm Việt khẽ bật : “Ồ, em sợ từ khi nào thế? “

“Sợ chứ. “ Lâm Hiểu Thuần lườm một cái, “ sợ keo kiệt. “

Thẩm Việt: “... “

Lâm Hiểu Thuần đợi đáp lời, cô nhận lấy cái bát từ tay , múc cho “Bính Tịch Tịch “ một bát cháo kê loãng thấy cả đáy.

Nhà trẻ nhỏ nên nào Thẩm Việt cũng để cơm nguội bớt, đến lúc nóng lạnh mới bưng lên bàn.

Vừa “Bính Tịch Tịch “ ăn vội quá, bây giờ húp chút cháo kê ấm nóng là .

Thật chỉ cần bỏ muối và các loại gia vị khác thì chó vẫn thể ăn chút đồ lỏng như súp cháo .

Thẩm Việt “Bính Tịch Tịch “ đang ăn ngon lành mà vầng trán dần xuất hiện mấy vạch hắc tuyến. Hóa con ch.ó cũng chọn để bắt nạt, đúng là “chó “ thật.

Thẩm Mạn Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Ba ơi, trứng của con ? “

“Ba ngay đây. “ Thẩm Việt rửa tay ở chỗ máy bơm nước xoay bếp.

...

Có thể cùng ăn một bữa cơm trong hòa bình kể cũng tệ. Số Thẩm Việt sa sầm mặt mũi ngày càng ít , điều cũng giúp Lâm Hiểu Thuần ăn cơm ngon miệng hơn hẳn.

Nhẩm tính ngày tháng, vẫn còn chung phòng khám với Chu Vân Na năm ngày nữa, cô nhịn bèn lên tiếng: “Thẩm Việt, dạo chung phòng khám với Chu Vân Na. “

Thẩm Việt vẫn giữ vẻ mặt cảm xúc: “Ừ. “

Lâm Hiểu Thuần và cơm : “Cô vẻ thích . “

Thẩm Việt mặt đổi sắc: “Đang ăn cơm, chuyện. “

Lâm Hiểu Thuần đặt mạnh bát cơm xuống bàn: “ cũng ưa gì cô . “

Thẩm Việt cũng buông bát đũa, nghiêm mặt : “Thế thì quá còn gì. “

Phụt...

Lâm Hiểu Thuần suýt nữa thì hộc một ngụm máu. Nói nãy giờ đúng là công cốc, chẳng câu nào hồn.

Loading...