Đây là đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên của Trần Mẫn Hà. Nguyên chủ dù ức h.i.ế.p đến cũng từng gọi thẳng tên của ả như .
Cô thật sự tức đến phát điên !
Trần Mẫn Hà cũng nhận lỡ lời, bèn ngượng ngùng chữa : “Ôi chao, cái miệng thối của chị . Là chị dâu sai, em đừng chấp nhặt với chị nhé.”
Lâm Hiểu Thuần trầm giọng: “Nói xong ? Xong thì các từ đến hãy về đấy .”
Trần Mẫn Hà đưa mắt hiệu cho Thẩm Xương, nhưng thèm bắt sóng.
Ả chỉ đành căng da đầu tiếp: “Hiểu Thuần, chúng là chị em dâu thiết mà. Sao chuyển nhà một cái trở nên xa cách thế ?”
Lâm Hiểu Thuần lười đôi co với họ, cô xoay định trạm y tế.
Thẩm Xương giở thói du côn, dang tay chặn đường Lâm Hiểu Thuần. Hắn còn kịp lời đe dọa thì thấy cô rút một cây kim bạc.
Hắn rùng một cái, lùi : “Cô dám châm , sẽ la toáng lên cho mà xem! Để xem cô còn việc ở trạm y tế thế nào!”
Khóe môi Lâm Hiểu Thuần khẽ nhếch lên một nụ đầy ma mị: “Anh cứ thử la xem?”
Thẩm Xương hất đầu, cố gắng giữ cách với cô hơn một mét: “… la, cô cất kim . Chị dâu, mau cứu em!”
Trần Mẫn Hà Lâm Hiểu Thuần cầm kim kinh hãi la lên: “Trời đất ơi, chú ba là em chồng ruột của mày đấy, mày định mưu sát ?”
“Chị cứ la to lên nữa .” Lâm Hiểu Thuần liếc xéo Trần Mẫn Hà. “Muốn mất việc , cũng xem chị bản lĩnh đó !”
Trần Mẫn Hà vốn màu, thấy Lâm Hiểu Thuần tự tin như thì khỏi mềm giọng xuống. Ả dịu dàng : “Hiểu Thuần, đều là một nhà cả, hà tất ầm lên như ? Bọn chị cũng chẳng ý gì khác, chỉ là lâu ngày gặp nên tụ tập một chút thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-148.html.]
“Không thời gian.” Lâm Hiểu Thuần thẳng thừng từ chối. “ bận lắm.”
Trần Mẫn Hà vẫn từ bỏ, khuyên: “Thế thì về quê cho khuây khỏa cũng . Tiện thể khuyên bảo con bé Thẩm Lan, con nhóc c.h.ế.t tiệt gầy đến hình . Thẩm Phương đến giờ vẫn bặt vô âm tín, c.h.ế.t ở ngoài đường nữa. Cả đống chuyện như thế, chẳng lẽ em nhẫn tâm ngơ thật ? Lúc bà nội còn sống em vẫn còn quan tâm Thẩm Lan, thể nào bà mất là em mặc kệ nó !”
Phải công nhận Trần Mẫn Hà cách đánh tâm lý, ả cố tình lợi dụng sự mềm lòng của cô đối với Thẩm Lan để cô thể thốt lời từ chối.
Trong nguyên tác, khi Thẩm Phương lấy chồng nhà chồng bạo hành mỗi ngày. Mãi đến một hôm đồng hương trong thôn Bình Thanh mang tin về, mới cảnh ngộ của cô .
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Việt lê tấm bệnh tật cứu cô về.
“Anh hai.”
Thẩm Xương gọi với lưng Lâm Hiểu Thuần. Chỉ thấy Thẩm Việt dắt theo hai đứa nhỏ và con ch.ó “Bính Tịch Tịch” tới bên cạnh cô.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu chạy đến, một đứa bên trái, một đứa bên nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hiểu Thuần. “Bính Tịch Tịch” cũng sủa “gâu gâu” hai tiếng chạy đến dụi chân cô, như thể đang hỏi: “Chủ nhân, bọn họ bắt nạt cô ?”
Lâm Hiểu Thuần gì. Sắc mặt Thẩm Việt thì chút nào, lạnh lùng Thẩm Xương và Trần Mẫn Hà, trầm giọng hỏi: “Hai đến đây gì?”
Trần Mẫn Hà nịnh nọt: “Không gì , chỉ là lâu ngày gặp hai đứa…”
Thẩm Xương cắt ngang lời Trần Mẫn Hà: “Nói nhảm nhiều gì, cứ thẳng . Dù hai cũng ở thị trấn , hai mẫu đất thừa ở nhà cứ để cho em trồng. “
""Cuối cùng cũng lòi cái đuôi cáo . Dây dưa với cô cả buổi trời mà chẳng chịu thẳng mục đích thật sự là gì.
Lâm Hiểu Thuần thừa sức thấu bản tính tham lam của Thẩm Xương, nhưng cô hiểu tại Trần Mẫn Hà còn nháy mắt hiệu với gã gì?
Chẳng lẽ vì chứng kiến cảnh nhà cô nghèo đến mức gì bỏ bụng nên vẫn cam tâm ?
Mặt Thẩm Việt chút biểu cảm, lạnh như tiền, buông một câu cộc lốc: “Biến về . “