Lâm Hiểu Thuần trầm giọng: “Chó cắn chó, một bầy lông lá. Hai cứ đùn đẩy trách nhiệm cho thì cũng chẳng ho gì. Chú Năm và chú Chín đều là sáng suốt, còn minh mẫn chán! “
Ý của cô rõ ràng: Bọn họ mắt tinh tai thính, chứ lú lẫn.
Nói xong, cô liếc đám đông, tìm thấy chú Năm cũng đang hóng chuyện, liền cao giọng gọi: “Chú Năm, chú qua đây vài lời công đạo xem cháu đúng ? “
Chú Năm ngượng ngùng lách khỏi đám đông, hắng giọng sang với Thẩm Tam Cân: “Anh Ba, nhà đúng là chướng khí mù mịt, suốt ngày trò cho thiên hạ. Anh là chủ một gia đình, cứng rắn lên chứ! “
Trong lòng Thẩm Tam Cân một bóng ma tâm lý. Không ông từng cứng rắn, nhưng kết quả của đó là ông mất vợ sớm tối kề cận.
Ông thở dài một , đáp: “Lão Năm , đời coi như bỏ . Cậu cho một chủ ý . “
Chú Năm cũng là khôn khéo, vội xua tay: “Thôi thôi, chuyện nhà dám chủ. “
Thẩm Tam Cân cúi gằm mặt, trông còn thiểu não và nặng nề hơn cả vẻ ít , chất phác thường ngày.
Thẩm Việt trầm giọng lên tiếng: “Hôm nay toạc , thì cho rõ ràng. Nhà nông chúng tuy nhiều quy tắc, nhưng ai chủ thì sẽ . “
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Việt. Chỉ thấy thẳng tắp, khí sắc cũng hơn nhiều.
Giọng của trầm mà đầy nội lực, toát khí chất của một lãnh đạo.
Thẩm Xương mặt mày đưa đám, gân cổ cãi: “Nói , nếu Thẩm Lan trông nom cẩn thận, thì một liệt nửa như thể tự bò từ sân Đông sang sân Tây ! “
Đôi mắt Thẩm Lan mở to, ngấn đầy nước. Không một lời, Thẩm Việt lao tới túm lấy cổ áo Thẩm Xương, trở tay giáng xuống hai cái bạt tai trời giáng.
“Tao , Thẩm Lan là em gái mày, kẻ thù. Mày còn dám lôi nó chuyện , tao sẽ đánh gãy cả hai chân mày. “
Gò má Thẩm Xương sưng vù lên với tốc độ mắt thường thể thấy. Hắn gào lên trong nước mắt: “Đánh , cứ đánh ! Anh cả đánh , cũng đánh , các đánh c.h.ế.t cho ! Đánh c.h.ế.t để các chiếm mảnh đất một mẫu của . oan ức c.h.ế.t mất, hu hu… “
Thẩm Việt lạnh lùng : “Mày đáng đánh. Chính vì mày đánh quá ít nên mới nông nỗi lục nhận. “
Anh với Thẩm Dũng: “Anh cả, việc cần quyết thì quyết, do dự dứt sẽ rước thêm loạn. Ly hợp, tự quyết . “
Thẩm Dũng c.h.ế.t lặng.
Đây là ép lựa chọn. Thằng bé Thẩm Kim Sơn dường như hiểu chuyện, nó lao lòng Thẩm Dũng cầu xin: “Ba ơi, ba đừng ly hôn với , con kế . “
Thẩm Ngân Sơn cũng chạy tới ôm chầm lấy Trần Mẫn Hà, oà nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-154.html.]
Nước mắt Trần Mẫn Hà lã chã rơi như mưa. Thẩm Dũng ngày thường tuy cục mịch, nhưng ngốc.
Chuyện của cô và Thẩm Xương ầm ĩ đến mức , ém nhẹm cũng khó.
Tương lai của hai đứa con, chuyện cưới vợ của chúng chừng cũng sẽ ảnh hưởng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát trợn mắt ngã lăn giả vờ ngất xỉu.
Thẩm Dũng đang do dự, thấy liền luống cuống: “Mẫn Hà! Mẫn Hà! “
Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, huống hồ trừ , quan hệ của hai vẫn luôn . Vẻ lo lắng trong mắt và giọng run rẩy của thể là giả .
Trần Mẫn Hà thầm đắc ý, chiêu quả nhiên dùng đúng. Sớm thế , việc gì chịu ăn mấy cái tát , cứ giả vờ ngất từ sớm hơn .
Thẩm Việt nhíu mày, đưa mắt Lâm Hiểu Thuần. Cô hiệu cho đừng xen , cứ im lặng xem kịch .
Thẩm Dũng lay Trần Mẫn Hà, nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt, một chút phản ứng.
Hai đứa trẻ cũng nhào , đến tê tâm liệt phế.
Trần Mẫn Hà dù đau lòng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nhất quyết mở mắt.
Thẩm Dũng hết cách, đành sang đám đông hô lớn: “Ai giúp gọi chú Phùng béo với! Mau cứu Mẫn Hà! “
Chú Phùng béo mà chính là thầy lang trong làng.
Ông cao, mập. Ông thủng thẳng bước tới, cất giọng đặc sệt nơi khác: “Kêu cái gì mà kêu, đừng vội, chẳng đang ở đây ! “
Ông vội, nhưng Thẩm Dũng thì như lửa đốt, giục giã: “Chú ơi, chú nhanh lên một chút ạ. “
Ông Phùng béo vẫn cứ từ tốn như cũ, nhanh phong cách của ông.
Nghe tiếng bọn trẻ sắp ngất , Trần Mẫn Hà ruột gan nóng như lửa đốt, thầm nghĩ cái ông Phùng thịt mỡ còn mau mau tìm cách cho “tỉnh “ .
Cuối cùng, trong sự chờ đợi mòn mỏi của Trần Mẫn Hà, ông Phùng béo cũng đủng đỉnh tới. Ông ngó nghiêng nửa ngày, phán một câu xanh rờn: “Chuẩn hậu sự là . “""
""Trần Mẫn Hà suýt nữa thì nhịn mà bật dậy chửi thẳng mặt gã lang băm.
Thẩm Dũng ngã phịch xuống đất, hai tay vả mặt chan chát: “Tạo nghiệt mà! Sao nông nỗi chứ? Không thể nào... Bác ơi, bác xem kỹ , vợ cháu vẫn còn thở mà! “
Lão Phùng béo thong thả đáp: “Mắt mù, dĩ nhiên là nó còn thở. “