""Đôi mắt Thẩm Lan  khi  gột rửa bởi nước mắt trông càng thêm sáng long lanh. Cô ngước lên hỏi Thẩm Việt:  “Nhị ca, em thật sự  thể   ? “
Thẩm Việt dịu dàng gật đầu:  “Ừ, chỉ cần em vui là . “
Giá mà  một tá  trai như  thì   mấy! May mà cô cũng  đến nỗi thiệt thòi, cô vẫn còn một   họ thương cô như em gái ruột.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
À  , nguyên chủ còn  năm  cô ruột xem cô như con đẻ, chỉ tiếc là  đây cô     trân trọng.
Có lẽ  đến lúc  tìm cơ hội đến thăm năm  cô  .
Chuyện bên nhà họ Thẩm cũ coi như  thể tạm yên  một thời gian. Còn chuyện Thẩm Dũng và Trần Mẫn Hà  ly hôn   , cô cũng chẳng buồn bận tâm. Cứ cái đà , cảnh “ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to” chắc chắn  thể tránh khỏi. Cuối cùng, chút tình cảm còn sót  cũng sẽ  sự nghi kỵ bào mòn hết.
Còn Thẩm Xương, hẳn là ông  cũng sẽ  đau đầu lo cho cuộc sống  ,  rảnh rang mà tìm cô gây sự ngay .
Cuộc sống mà, đôi khi  rẽ sang một hướng khác  lúc   ngờ tới nhất.
Chỉ là, nếu Thẩm Việt   chân tướng chuyện bọn trẻ ngã xuống nước, liệu   thật lòng  với cô một lời xin  ? Lần , dù    do cô ,  cũng  xin  . Lần , khi   kẻ   giật dây hãm hại cô, liệu   còn dửng dưng  nữa ?
Nếu  vẫn lạnh lùng như ,  lẽ cô nên nghiêm túc cân nhắc việc rời khỏi  sớm hơn.
Mang theo bọn trẻ rời khỏi nhà họ Thẩm, trong làng  yên ắng  nhiều. Chắc hẳn    khi xem kịch vui một hồi lâu cũng  vội về nhà nấu cơm cả .
Thẩm Việt một tay xách đồ, một tay dắt hai đứa nhỏ, mấy  định mở miệng   thôi.
Ngay lúc  lấy hết can đảm, định  với Lâm Hiểu Thuần một tiếng  “Xin  “, thì Thẩm Chí An  tất tả chạy tới  mặt họ.
Lâm Hiểu Thuần ngạc nhiên hỏi:  “Cửu thúc, chú vội vàng   thế ạ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-158.html.]
Thẩm Chí An cố giữ vẻ bình tĩnh:  “  dạo một chút thôi, thật là trùng hợp quá! “
Kỳ thực,   tin Lâm Hiểu Thuần về làng,   vội vàng buông sách vở, chạy ngay  con đường duy nhất dẫn về thị trấn mà     mấy vòng, cốt để “tình cờ” gặp  cô.
Lâm Hiểu Thuần thắc mắc:  “Giờ    chú đang tranh thủ ôn bài ? “
Thẩm Chí An nén  sự phấn khích trong lòng, điềm nhiên đáp:  “  ngoài cho khuây khoả thôi,  sách nhiều quá cũng đau mắt. “
Thẩm Việt khẽ cau mày, lặng lẽ chắn  mặt Lâm Hiểu Thuần, giọng   phần châm chọc:  “Cửu thúc, mắt  đau thì nên ở nhà nhắm mắt dưỡng thần,  đường gió to nắng gắt thế , coi chừng  hỏng mắt thêm. “
Lâm Hiểu Thuần  hiểu Thẩm Việt hôm nay   , thái độ với Thẩm Chí An cứ như ăn  thuốc súng. Đây chính là giáo sư đại học tương lai đấy,   bọn trẻ  học  tìm việc   còn cần nhờ vả  . Hơn nữa, tình cảm Thẩm Chí An dành cho nguyên chủ  chừng mực,  là một  đàng hoàng tử tế.
Sao  thể đối xử với   như  !
Cô vội  gượng giải vây:  “Cửu thúc đừng chấp nhặt  , hôm nay tâm trạng    . “
Dù  chuyện nhà họ Thẩm cả làng đều , Thẩm Việt tâm trạng   cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Chí An vẫn giữ nụ  ôn hòa  môi:  “Không . À,  chuyện    hỏi,   hai  định ở  căn nhà đầu làng ,   chuyển lên thị trấn ở ? “
Anh cứ ngỡ họ ở đầu làng nên mấy hôm nay ngày nào cũng  đó  dạo để mong gặp , ai ngờ  liền mấy ngày mà chẳng thấy bóng dáng . Nếu   khéo léo hỏi dò Thẩm Tam Cân,  còn chẳng  họ  dọn lên thị trấn.
 “Không phiền Cửu thúc bận tâm, chúng  đang vội về. “ Thẩm Việt mặt lạnh như tiền, thẳng thừng từ chối trả lời.
Lâm Hiểu Thuần đành đỡ trán:  “Có gì để  hẵng  ạ, chúng   về thị trấn  . “
Thẩm Chí An đành thôi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh gật đầu:  “Được,  là    xe lừa nhà  về nhé? “
 “Cái ... “ Lâm Hiểu Thuần  hai đứa nhỏ đang mắt to trừng mắt nhỏ,    con đường vắng  một bóng ,  chút do dự. Nếu  xe lừa để  thì  quá .    hình như  chút   với Thẩm Chí An, cô   lợi dụng tình cảm của .