Con đường về trấn là đường đất, xóc kinh khủng. May mà trời mưa, chứ nếu gặp con đường mưa thì đúng là khổ sở bao nhiêu cũng bấy nhiêu. Xe đạp mà lún xuống đó thì trời mới kéo .
con đường đất gập ghềnh cũng chẳng dễ chịu gì. Mỗi xe nảy lên một cái, Lâm Hiểu Thuần bất giác ôm chặt lấy eo Thẩm Việt.
Cô thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Việt cố tình chỗ xóc. Tay lái kiểu gì mà tệ đến thế !
Cuối cùng, một cú xóc nảy tung , Lâm Hiểu Thuần thể nhịn nữa, gắt lên: “Thẩm Việt, rốt cuộc xe hả? “
Chết tiệt! Cái m.ô.n.g cô sắp vỡ đôi . Vừa còn suýt ngã lộn cổ xuống đất, may mà cô phản ứng nhanh, vội vàng ôm chặt lấy eo .
Ngồi ở giỏ xe phía , Thẩm Mạn Mạn tít mắt : “Mẹ ơi, ôm chặt bố . “
Thẩm Tử Siêu thì bám chặt ghi đông, dám lơ là. Đoạn đường phía tuy đỡ xóc hơn một chút nhưng vẫn chòng chành.
Khóe miệng Thẩm Việt khẽ nhếch lên, nhưng vẫn giả vờ khổ sở: “Thật thì… cũng rành lắm, cô ráng chịu một chút . “
Lâm Hiểu Thuần sa sầm mặt. Vì cái mạng nhỏ khó khăn lắm mới giữ , cô đành siết chặt vòng tay quanh eo .
Cứ thế, cô bất đắc dĩ ôm chặt eo Thẩm Việt cho đến khi chiếc xe an đến trong trấn.
Vừa thấy cô, Bính Tịch Tịch mừng rỡ sủa gâu gâu chồm lên cô, dụi dụi cái đầu liên tục. Nó sợ chủ nhân đột ngột biến mất như .
Lâm Hiểu Thuần cảm thấy như rã rời, cô vỗ về cái đầu Bính Tịch Tịch, an ủi: “Yên tâm, tao sẽ bỏ mày . “
Nghe , phiền não của Bính Tịch Tịch tan biến trong nháy mắt. Nó lập tức sang nô đùa đuổi bắt với Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu. Hai đứa nhỏ cứ thấy Bính Tịch Tịch là đòi sờ sờ, ôm ôm.
Thẩm Việt dừng mà đạp xe về trả cho Ngô Đại Khuê. Vợ của Ngô Đại Khuê ở trạm dịch vụ nông tư trong trấn nên cũng tiện đường. Thế là Ngô Đại Khuê đèo Thẩm Việt trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-160.html.]
Lượt lượt về, đến lượt Thẩm Việt ở yên , cuối cùng cũng nếm trải cảm giác ê ẩm cả m.ô.n.g mà Lâm Hiểu Thuần chịu.
Đêm đó, Thẩm Việt trằn trọc mãi ngủ , trong đầu cứ luẩn quẩn suy nghĩ thế nào để lời xin với Lâm Hiểu Thuần. Thời gian hai ở riêng với vốn ít ỏi, buổi tối là lúc thích hợp nhất để mở lòng, mà Lâm Hiểu Thuần ngủ sớm mất .
Bính Tịch Tịch bây giờ cũng bớt đề phòng hơn một chút.
Có điều, Lâm Hiểu Thuần ngủ hề yên . Người một khi mệt thì dễ đạp chăn. Hai đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn trong chăn của chúng, còn cô thì một cước đá tung chăn ngoài.
Thẩm Việt vô tình thu trọn vẹn cảnh mắt. Dưới ánh trăng mờ ảo, nhẹ nhàng bế Thẩm Tử Siêu đang ngủ say như c.h.ế.t dịch phía trong, rón rén kéo chăn đắp cho cô.
Sau đó, chống tay, cẩn thận ngắm gương mặt mơ màng trong giấc ngủ của cô, tự hỏi rốt cuộc phụ nữ ma lực gì mà dạo cứ khiến lòng rối như tơ vò.
Thật ngắm kỹ mới thấy, lúc ngủ trông cô cũng đáng yêu phết.
Đang mải mê ngắm , Lâm Hiểu Thuần đột ngột trở , huých thẳng cánh tay đang chống đỡ của . Mất điểm tựa, cả đổ sầm xuống Lâm Hiểu Thuần.
Bốn cánh môi mềm mại vô tình chạm . Lâm Hiểu Thuần choàng mở mắt, một giây suy nghĩ, một cái tát giáng thẳng qua, đó vội túm chăn quấn chặt quanh bật dậy.
Thẩm Việt còn kịp cảm nhận dư vị ấm áp mềm mại điếng vì cái tát.
Bính Tịch Tịch đang ngủ cũng giật nhảy dựng lên, sủa gâu gâu hai tiếng như hỏi: “Có chuyện gì chủ nhân? “
Cơn buồn ngủ của Lâm Hiểu Thuần bay biến sạch sành sanh. Cô lạnh lùng phóng ánh mắt sắc như d.a.o về phía Thẩm Việt. Cô thầm nghĩ, chỉ cần dám thêm bất cứ hành động nào, cô sẽ liều mạng bại lộ, cho nếm thử một phát dùi cui điện.
Nghĩ là , cô dùng ý niệm điều khiển chiếc dùi cui điện nắm chặt trong tay.
Thẩm Việt một tay ôm má, lúng túng thẳng dậy: “Xin , cố ý hôn cô. “
Vừa thấy chữ “hôn “, Bính Tịch Tịch dựng thẳng đôi tai, dùng chân vả mặt bôm bốp. Nó tự trách lơ là cảnh giác, để cho tên tiểu nhân Thẩm Việt như ý. Nó xin chủ nhân, từ nay về nó sẽ ngủ buổi tối nữa.