Hắn kéo ống bễ, lơ đãng thêm củi, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Hiểu Thuần đang chăm chú nấu nướng.
Lâm Hiểu Thuần vô tình bắt gặp ánh mắt của đang , cô lườm một cái: “Anh tập trung , đừng để lửa to quá.”
Lỡ cơm cháy, họ chê cô tay nghề kém thì mất mặt.
Phải Lục Hằng Viễn đến đúng lúc thật, còn đến sân ngửi thấy mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu từ xa thấy liền nhào tới.
“Cậu ơi, ở nhà cháu ăn cơm ạ?”
“Cậu ơi, cháu nấu cơm ngon lắm đó.”
Lục Hằng Viễn một tay bế một đứa: “Hôm nay sẽ nếm thử tay nghề của các cháu, chấm điểm đấy nhé. Nếu ngon, hai đứa mỗi đều quà.”
Mắt Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu đều sáng rực lên, càng bám lấy rời.
Thế nhưng khi thấy bàn đồ ăn, hai đứa nhỏ đều tròn xoe mắt kinh ngạc.
Chúng đang thấy gì thế ?
Là thịt kho tàu! Ngoài thịt kho tàu , chúng ba món còn tên là gì.
Lục Hằng Viễn kiến thức rộng hơn, nhận một món là cá kho tộ, một món là miến xào tỏi, còn món nếu đoán nhầm thì hẳn là thịt bọc bột chiên giòn.
Ngay đó, Lâm Hiểu Thuần bưng lên hai món nữa: trứng xào hương xuân và thịt xào mộc nhĩ.
Anh liếc Thẩm Việt đang sa sầm mặt mày bên cạnh, kinh ngạc hỏi Lâm Hiểu Thuần: “Em họ, em định tiêu hết tiền một ?”
Lâm Hiểu Thuần lườm : “Anh họ, đồ ăn ngon cũng chặn miệng của ?”
Lục Hằng Viễn vẫn chút nghi hoặc: “Tất cả đều là em ?”
“Vâng , chuẩn cần chỉnh.” Lâm Hiểu Thuần đẩy xuống bàn. Anh vẫn thể tin nổi, ngay cả tiệm ăn ở huyện cũng chắc nấu những món sắc hương vị đều đủ đầy thế .
Trong lúc chuyện, Thẩm Việt bưng cơm lên. Người phương Bắc ít ăn cơm trắng, đa phần cũng thích ăn.
nhiều món ngon như mà cơm thì cũng thể gọi là hảo.
Vấn đề là, cô phát hiện Thẩm Việt bỗng đổi vẻ thong dong thường ngày, ăn như thể đang tranh giành với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-166.html.]
Không đúng, là đang tranh giành với Lục Hằng Viễn.
Ngay khoảnh khắc Lục Hằng Viễn gắp một miếng cá kho tộ, nhanh như chớp gắp một miếng khác, bỏ bát cô.""
""Lâm Hiểu Thuần ngán ngẩm chồng bát đĩa cao như một ngọn núi nhỏ.
Thẩm Mạn Mạn bĩu đôi môi nhỏ xinh, phụng phịu: “Ba thiên vị, cũng thiên vị. “
Thẩm Tử Siêu điềm nhiên gắp một miếng thịt chiên xù chua ngọt bát em gái: “Cho em , trai thiên vị . “
Trong khi đó, hai “nhân vật chính “ Thẩm Việt và Lục Hằng Viễn chẳng hề nhận trẻ con đến mức nào, vẫn đang mải mê tranh một miếng thịt kho tàu.
Lâm Hiểu Thuần tức đến mức đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng đanh : “Có ăn thì bảo? Không ăn thì cả hai khỏi nhà cho ! “
Bấy giờ, Thẩm Việt và Lục Hằng Viễn mới chịu thôi, nhưng vẫn quên lườm một cái cháy mặt.
Lâm Hiểu Thuần liền gắp hết thịt trong bát cho Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu. Thấy , cô bé Thẩm Mạn Mạn mới vui vẻ trở .
Lục Hằng Viễn ăn hết veo bát cơm, liền hỏi: “Còn cơm em? Cho thêm bát nữa. “
Lâm Hiểu Thuần định dậy thì Thẩm Việt nhanh hơn một bước, cầm lấy bát của Lục Hằng Viễn. Anh như : “Để , khách đến nhà thể để họ ăn no . “
Ý tứ quá rõ ràng: là chủ, là khách. Đây là nhà của .
Thẩm Việt thầm gào thét trong lòng, đoạn xới cho Lục Hằng Viễn một bát cơm đầy ngọn.
Lục Hằng Viễn trừng mắt : “Cậu tưởng đang cho lợn ăn đấy , nhiều thế ăn hết ! “
Nói , định san bớt cho Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thì Thẩm Việt ngăn : “Hai đứa nó ăn nhiều lắm , ăn thêm , thì tối khó tiêu. Anh họ là bác sĩ, chắc đến nỗi chút thường thức chứ? “
Lục Hằng Viễn thầm chửi Thẩm Việt gian trá, rõ ràng là bữa tối mà còn cố tình xới nhiều cơm như .
Thẩm Việt nhếch mép đắc thắng, ung dung thưởng thức món ăn do chính tay Lâm Hiểu Thuần nấu.
Công nhận một điều, chịu khó cho dầu mỡ, nêm nếm đủ gia vị thì món ăn ngon hơn hẳn.
Đột nhiên, nhớ một chai rượu ngon, liền lập tức lấy đặt mặt Lục Hằng Viễn.
Anh trịnh trọng tuyên bố: “Nào, mồi ngon thì thể thiếu rượu . “
Lục Hằng Viễn vốn giỏi uống rượu, nhưng sĩ diện đàn ông cho phép lùi bước. Anh căng da đầu đáp: “Uống thì uống, mà sợ chắc? “