Lâm Hiểu Thuần ôm trán, ngao ngán: “Hai trẻ con thôi ? Đã lái xe thì uống rượu, uống rượu thì lái xe. Thẩm Việt, nhất quyết mời họ uống, tối nay để ngủ nhà . “
Ngủ ?
Mơ , nhà mỗi cái phản, gì chỗ cho Lục Hằng Viễn, trừ phi ngủ ở chuồng lợn.
Không , chuồng lợn cũng xong.
Chỉ cần Lục Hằng Viễn còn ở trong nhà , chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nghĩ , Thẩm Việt lập tức cất chai rượu : “Thôi, vì sự an của họ, chúng để uống . “
Thật tình là Lục Hằng Viễn định về ngay, nếu thì đánh c.h.ế.t cũng lôi chai rượu .
Lục Hằng Viễn giật chai rượu: “Đã lấy thì cất gì. cũng vội, mai về cũng . “
Lâm Hiểu Thuần lườm Thẩm Việt một cái sắc lẹm. Giờ thì cô hiểu thế nào là “lấy đá ghè chân “. Nhà cửa chật chội, lấy chỗ cho khách ở . Cô vốn chỉ định dọa để Thẩm Việt cất rượu , ai ngờ Lục Hằng Viễn thật.
Thẩm Việt trầm ngâm một lát : “Nếu họ uống, em xin tiếp. Anh yên tâm, say mấy em cũng cõng về đến trạm xá. “
Lục Hằng Viễn thèm đôi co: “Bớt nhảm , rót rượu. “
Hai đàn ông cứ thế ăn thua đủ với , uống từ lúc chạng vạng cho đến khi trời tối đen như mực.
Lâm Hiểu Thuần tắm rửa xong cho hai đứa nhỏ, giục chúng lên giường ngủ.
Lúc cô bước ngoài thì thấy cả hai đều ngà ngà say.
Lục Hằng Viễn lắc lắc cái đầu, năng líu nhíu: “Em họ, em hai cái đầu, ba cái đầu thế . “
“Mà , em họ tử tế nhé. Hứa đưa lên thành phố thăm và các dì mà đến giờ vẫn . “
Lâm Hiểu Thuần chút bất đắc dĩ, cô thực sự vẫn đối mặt với những cô của nguyên chủ thế nào. Miệng thì cứ hứa hẹn, nhưng lữa mãi.
Lục Hằng Viễn tiếp: “Em họ, là em ly hôn với Thẩm Việt , đưa em lên thành phố ở, giới thiệu cho em một đàn ông đáng tin cậy hơn. “
Thẩm Việt đang say đến mơ màng bỗng mở choàng mắt, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Để đưa họ về trạm xá. “
Khóe miệng Lâm Hiểu Thuần giật giật. Cô lẳng lặng lấy hai viên thuốc giải rượu từ “ gian y dược “ , đưa cho mỗi một viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-167.html.]
“Uống . “ Thẩm Việt hai lời, nuốt ực viên thuốc nhét viên còn miệng Lục Hằng Viễn.
Anh bao giờ nghi ngờ Lâm Hiểu Thuần sẽ hại , bất kỳ động cơ nào. Chỉ là kế hoạch mượn rượu tỏ tình nữa tan thành mây khói, khiến chút bực bội.
Sau khi uống thuốc giải rượu, Lục Hằng Viễn dần tỉnh táo, còn năng lung tung nữa, cuối cùng gục luôn xuống bàn ngủ say như chết.
Thẩm Việt cũng tỉnh rượu quá nửa, xốc Lục Hằng Viễn lên lưng.
Lâm Hiểu Thuần vịn hờ, lo lắng hỏi: “Anh đấy? Trông họ vẻ còn nặng hơn . “
Là đàn ông, thể ?
Thẩm Việt xốc Lục Hằng Viễn lưng lên cao hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi nặn một chữ: “Được. “
Nhìn bóng hai lảo đảo khuất dần ngoài sân, Lâm Hiểu Thuần phòng định tìm lá thư.
đến nơi, cô tìm mãi mà thấy thư , lòng khỏi bồn chồn.
Cô nhớ rõ ràng lúc nấu cơm, lá thư vẫn còn để bàn. Thẩm Việt thời gian cất , chẳng lẽ thư tự mọc chân chạy mất?
“Bính Tịch Tịch, mày thấy lá thư tao để bàn ? “
“Bính Tịch Tịch “ đang mệt rũ rượi, giật tỉnh giấc, sủa mấy tiếng: “Thư gì ạ? “
Lâm Hiểu Thuần ôm trán: “Là mấy tờ giấy tao để bàn đó, bốn năm tờ gì đấy. “
“Bính Tịch Tịch “ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Hình như... hình như chủ nhỏ lấy gấp máy bay ạ. “
Lâm Hiểu Thuần c.h.ế.t lặng. Hai cái tiểu tổ tông , thể lấy thư gấp máy bay chứ?
Đều tại cô rảnh tay sinh nông nổi, bày cho bọn trẻ mấy trò gấp giấy, mà Thẩm Tử Siêu đặc biệt thích gấp máy bay.
Thôi xong, phen Thẩm Việt nghĩ rằng cô xem thư cố tình giấu ?
Cái nồi cô đội nổi.
“Bính Tịch Tịch, chúng chia tìm. Mày ngoài sân chỗ hai đứa nó chơi tìm, tao tìm trong nhà. Nếu thấy Thẩm Việt về thì báo cho tao ngay lập tức! “
“Bính Tịch Tịch “ “gâu “ lên hai tiếng cùng cô lao khỏi cửa.
Thị lực của nó hơn Lâm Hiểu Thuần nhiều, cô còn dùng đến đèn pin. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin quét qua từng ngóc ngách trong sân. Cô tìm hết một vòng một vòng, thậm chí còn trèo cả thang lên mái nhà xem xét, nhưng vẫn . Ngay cả cây hương xuân cao tít đầu, cô cũng bỏ qua, dù máy bay giấy thể bay cao đến thế, nhưng vẫn le lói một tia hy vọng.