Tần Kiến Thiết vội vàng  ngay ngắn .  “Được, Hiểu Thuần  gì  cũng . Mà  thằng bé Tiểu Ngô chậm thế nhỉ, con  khát ,  đói ? “
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu:  “Cậu ơi, con  đói cũng  khát. Để con châm cứu cho   . “
Vừa , nhắc đến châm cứu, Tần Kiến Thiết liền khựng .
Ông nhíu mày:  “Ngoài châm cứu  còn cách nào khác ? Cậu của con... sợ kim. “
Á?
Chuyện ...
Lâm Hiểu Thuần đành đổi sang phương pháp khác an  hơn. Vừa lúc đó, cảnh vệ viên Tiểu Ngô cũng  .
 “Anh Ngô,  giúp cháu cởi áo cho  với ạ. “
Vừa bước  cửa, Tiểu Ngô   thì suýt nữa bước hụt. Khoan ,    thấy cái gì thế ?
Chỉ  Lâm Hiểu Thuần  giục:  “Anh Ngô,  giúp cháu cởi áo ngoài của  , cháu xoa bóp cho . “
Tiểu Ngô len lén lau một vệt mồ hôi lạnh,  “Cô cứ gọi  là Tiểu Ngô  , gọi Ngô ca khách sáo quá. “
Lâm Hiểu Thuần vẫn kiên trì:  “Anh là   cận chăm sóc , một tiếng ' Ngô'     xứng đáng. “
Tiểu Ngô liếc  Tần Kiến Thiết vẫn đang thản nhiên  đó. Ông trầm giọng :  “Lắm lời  gì, Hiểu Thuần  gọi thì cứ nhận . “
Lúc  Tiểu Ngô mới dám  .
Tần Kiến Thiết càng ngắm Lâm Hiểu Thuần  càng thấy hài lòng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
   
Xoa bóp xong cho Tần Kiến Thiết thì cũng  lúc  chiến sĩ đến báo cơm.
Bánh bao trong quân đội  trắng  to, nóng hổi thơm phức. Lâm Hiểu Thuần một  ăn hết năm cái,  quét sạch hơn nửa bàn thức ăn, khiến Tần Kiến Thiết và Tiểu Ngô chỉ  tròn mắt kinh ngạc.
 “Bính Tịch Tịch “  bên cạnh thèm đến chảy cả nước miếng, dù nó   ăn no nê phần của .
 một khi bản tính ham ăn của Lâm Hiểu Thuần   bộc lộ, thì quả thật cô  đủ tố chất của một “thánh ăn”.
 “Bính Tịch Tịch “ rên ư ử:  “Chủ nhân ơi,   ăn bánh bao. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-177.html.]
Thế nhưng,  ánh mắt tha thiết mong chờ của nó, Lâm Hiểu Thuần  cầm lấy cái bánh bao thứ sáu  ung dung đưa  miệng .
Trả đũa trắng trợn! Chắc chắn là chủ nhân giận nó vì lúc nãy  dám chê chỉ ăn đồ ăn cho chó.
Tiểu Ngô thầm nghĩ,  bác sĩ Lâm  ăn khỏe thế nhỉ,  đầu đến nhà thủ trưởng dùng bữa mà cũng   giữ ý một chút ?
Ngay lúc  đang định bụng nhắc khéo Lâm Hiểu Thuần thì Tần Kiến Thiết  đau lòng lên tiếng:  “Cứ ăn  con,  đủ thì vẫn còn. Con bé đáng thương của  chắc chắn  chịu khổ nhiều lắm , nếu   đến cả bữa cơm nhà đạm bạc cũng ăn ngon lành thế . “
Lâm Hiểu Thuần ngượng ngùng :  “Tại gặp   nên con vui quá mới ăn nhiều  thôi, chứ bình thường con ăn ít lắm ạ. “
 “Chủ nhân  dối, “ Bính Tịch Tịch gâu gâu phản đối,  “Bình thường cô cũng ăn khỏe y như . “
Lâm Hiểu Thuần nhướn mày, dù  cũng chẳng ai hiểu Bính Tịch Tịch đang  gì.
Tần Kiến Thiết trong lòng khoan khoái, cũng ăn thêm  một cái bánh bao.
Tiểu Ngô thầm phục Lâm Hiểu Thuần sát đất. Anh ngày nào cũng mệt bở  tai mà chẳng tài nào khiến thủ trưởng ăn thêm  một miếng.
   
Ăn tối xong, Lâm Hiểu Thuần  cùng Tần Kiến Thiết, dắt theo cả  “Bính Tịch Tịch “  dạo một vòng trong sân.
Ông ôn  những năm tháng gian truân  qua,   hỏi han về cuộc sống hiện tại của Lâm Hiểu Thuần.
Lúc  ông mới , hóa  Lâm Hiểu Thuần   gia đình.
 cũng chẳng , ly hôn  cũng   chuyện gì to tát, ông sẽ tìm cho nó một  trai trẻ  tính, gia cảnh tương xứng. Mà thôi, cứ để cháu gái ở bên bầu bạn với  thêm một thời gian .
Ông cứ thế tự  vui vẻ quyết định. Để   phiền cháu gái nghỉ ngơi, ông còn cố tình    buồn ngủ .
Lâm Hiểu Thuần thật sự  buồn   thương .
Đừng tưởng cô   thấu chút tâm tư nhỏ nhặt  của ông, nhưng quả thật cô cũng  mệt .
Cơ hội nịnh nọt của Tiểu Ngô cũng tới,  nhiệt tình dẫn Lâm Hiểu Thuần  căn phòng   chuẩn  xong, nghiêm túc hỏi:  “Cô xem còn cần gì nữa  ạ? “
Lâm Hiểu Thuần  một vòng, căn phòng  rộng rãi, sạch sẽ, bài trí đơn sơ nhưng ấm cúng.
Quan trọng nhất là đèn điện  sáng.
Cô hài lòng gật đầu:  “Anh Ngô,  và  vẫn luôn ở trong khu tập thể quân đội  ạ? “